Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1357: Người tố cáo của cô nhi viện (1)

Trong lúc Lục Tân tức giận không kiềm chế được mà hét lên, trên người anh xuất hiện một năng lượng vặn vẹo, chợt kích thích theo tiếng gào.

Không khí xung quanh nhảy mắt trở nên vặn vẹo nhăn nhó.

Giống như là một cơn sóng chấn động, trong nháy mắt vọt lên những vách tường xung quanh, sau đó bắn ngược trở lại.

Trong quá trình này, khối năng lượng giận giữ ngập tràn trong toàn bộ phòng làm việc, chém nát tất cả những sợi tơ màu đen. Chỉ trong nháy mắt, tất cả những sợi tơ màu đen đứt từng khúc từng khúc rơi xuống đất, giãy giụa đau khổ, một chút xíu sau thì biến mất. Mà những thứ bừa bãi lộn xộn kia lại một lần nữa đập vào tiếng cười và bóng người quỷ dị, trong nháy mắt cũng bị đâm xuyên qua, phát ra tiếng kêu sắc nhọn, sau đó bị lực lượng tinh thần của anh quét sạch.

Ngay cả cô Tiểu Lộc cũng bỗng nhiên ngừng giãy giụa. Anh quay lại nhìn về phía cô ấy, bỗng phát hiện tất cả những thứ vừa rồi giống như chỉ là ảo giác, trên người cô ấy không có sợi tơ màu đen gì. Chỉ đang yên lặng nằm trên ghế sa lông , chỉ có chỗ băng bó ở cổ tay là nổi bật lạ thường.

Phòng làm việc đang run rẩy, giống như là có động đất trong đó.

Ở cửa chính của bốt bảo vệ, ông bảo vệ chợt ngẩng đầu lên, lấy lựu pháo đã chuẩn bị xong từ trước, cầm ở trong tay.

Nhưng nhìn phòng làm việc duy nhất đang có ánh sáng mờ tối trong tòa nhà dạy học, ông ta do dự không biết có nên đi lên hay không.

“Số tám!”

Sau khi Lục Tân hét một hồi lâu, phòng làm việc ngừng rung động, có một âm thanh vang lên nhẹ nhàng.

Lục Tân lạnh nhạt quay đầu lại, nhìn về phía sau cánh cửa nhà tắm.

Cánh cửa phòng tắm lúc này đã rách nát, nửa khép nửa mở, có thể nhìn qua lỗ cửa bị bể tan tành, thấy gương mặt kia.

Lục Tân nhìn thấy phía trong mặt gương, có một người chậm rãi đi ra.

Anh ta mặc bộ quần áo tây trang màu đen, trong tay xách theo một chiếc cặp màu bạc.

Giống như là đang trui qua một cánh cửa sổ vậy, hơi chật vật trui qua tấm gương, sau đó đi ra từ trong phòng tắm.

Chiếc áo trắng sơ mi dường như có dính chút vết máu, mái tóc cũng không chỉnh tề như trước nữa.

Đi đến phòng khách, ánh mắt đau khổ nhìn về phía Lục Tân, Hứa Kinh, hay còn gọi là số tám.

Trong nháy mắt thấy được anh ta, Lục Tân không nhịn được mà bước lên phía trước một bước.

Anh chỉ hận không thể kéo anh ta đến trước người mình, chất vấn anh ta cho rõ.

“Người vừa rồi không phải tôi…”

Thấy bàn tay của Lục Tân nằm trên cổ mình, số tám thở dài một hơi, nhẹ giọng mở miệng.

“Không phải tôi sai khiến cô ấy làm những thứ này…

“Tôi cũng chỉ là phát hiện cô ấy có ý định tự sát mới, mới chạy từ ngoại thành tới…”

Bàn tay của Lục Tân ngừng lại trước mặt anh ta.

Thật ra thì anh cũng có thể cảm nhận được, trước lúc cô Tiểu Lộc cắt tay, rõ ràng không có lực lượng tinh thần nào xuất hiện.

Cho nên những thứ quái dị và điên cuồng xuất hiện trong phòng tắm vừa rồi, là sau khi cô ấy tự sát, bởi vì tinh thần mãnh liệt thay đổi, nên mới xuất hiện.

“Cho nên đã xảy ra chuyện gì đây?”

Bàn tay Lục Tân chậm rãi hạ xuống, im lặng một lúc, lấy cái ghế đá đến trước mặt số tám.

Đây là đang mời anh ngồi xuống, dù sao cũng cần phải có đạo đãi khách.

“Áp lực của cô ấy quá lớn…”

Số tám không ngồi xuống chỉ nhẹ giọng mở miệng: “Khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn cố gắng kéo dài. Muốn tìm một biện pháp cứu cô ấy, nhưng tôi không nghĩ tới, mặc dù kéo dài được một đoạn thời gian như vậy, nhưng khế ước bản thân tạo thành với cô ấy lại có ảnh hưởng càng ngày càng lớn…”

“Tôi không biết cô ấy không có cách khác để giải tỏa áp lực, lại…”

“Lại lựa chọn trước khi bị hành hình, định tự sát…”

Lục Tân im lặng không nói gì, nhưng trong lòng đã có câu trả lời.

Là bởi vì anh ở chỗ này bảo vệ cô Tiểu Lộc, nhưng lại để áp lực trong lòng cô ấy tăng lên.

Đây có lẽ chỉ là một nguyên nhân, quan trọng hơn là cô ấy đã cận kề cái chết, chính cô ấy chẳng qua chỉ là đang cố chấp im lặng. Lực lượng tinh thần xuất hiện có chút hỗn loạn, nhưng dù mặt đối mặt, anh cũng không biết cô ấy đã bị nội tâm hành hạ tới đỉnh điểm.

Thậm chí cô ấy còn không chịu nổi, chuẩn bị kết thúc sinh mạng mình trước thời hạn.

Có lẽ bởi vì loại bảo vệ cận kề này, làm hỏng mất tinh thần, khiến cho lúc cô ấy tự sát sinh ra lực lượng tinh thần tan rã và phóng xạ.

Cho nên anh cảm nhận được, thế giới nội tâm ly kỳ mà vặn vẹo của cô ấy.

Ảo cảnh với âm thanh vô tận kia, chẳng qua chỉ là anh cảm nhận được trong chốc lát, nhưng đều là cảm giác đau khổ với kìm nén lạ thường.

Mà cô ấy mỗi ngày đều đang bị cảm giác như vậy hành hạ sao?

Sau một hồi im lặng, Lục Tân chợt ngẩng đầu nhìn về phía số tám, nhỏ giọng hỏi: “Cho nên đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?”

Câu hỏi vẫn giống như vừa nãy, nhưng nội dung đã khác nhau.

Hơn nữa giọng của Lục Tân cũng trở nên nặng nề hơn, trong đáy mắt màu đen, mơ hồ của những hạt đang trôi lơ lửng.

Số tám cảm nhận được sự tức giận của Lục Tân. Đứng ở trước mặt Lục Tân, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng áp lực mà anh đem lại.

Nhưng anh ta lại lựa chọn im lặng.

“Trả lời tôi!”

Lục Tân bỗng dưng mở miệng, khiến cả căn phòng cũng rung lên một cái.

Xung quanh bàn đọc sách, ánh đèn, vách tường dường như cũng trở nên mơ hồ, giống như là bị kéo vào trong cơn tức giận của anh, chỉ có bóng người của anh trông rõ ràng nhất. Trong những mảnh mơ hồ này, nhưng áp lực khiến cho đối phương cũng càng ngày càng nặng, giống như muốn ép người khác đến phát điên.

Ý chí của anh lại trở nên mạnh mẽ hơn trong loại không gian vặn vẹo này.

Chỉ ba chữ đơn giản nhưng cũng truyền đạt nhiều suy nghĩ hơn.

Trả lời tôi: “Tại sao lại kí khế ước như vậy với cô Tiểu Lộc?”

Trả lời tôi: “Cô ấy có tội gì?”

Trả lời tôi: “Rốt cuộc là ai đã tố cáo cô ấy?”

Trả lời tôi : “Nếu như không có cách nào giải quyết vấn đề này, anh muốn chết như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận