Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 618: Lục Tân dưới ánh trăng máu (2)

“Tổ trưởng. . .”

Bích Hổ thì là gần như khóc nức nở nhìn về phía Trần Tinh: “Lần này cô dẫn tôi ra thực sự không phải là vì hại tôi đấy chứ?”

“Bốp! Bốp! Bốp!

Một đám người lại lập tức nhìn về phía Trần Tinh.

Nhưng sắc mặt của Trần Tinh cũng rất tái nhợt và bối rối.

Rất nhanh cô nghĩ đến hàng loạt tư liệu mà giáo sư Bạch đã nói cho cô biết. Tất cả tin tức từ tinh thần thể có danh hiệu là “Bạo quân”, chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm đến mười chín vật thí nghiệm trong phòng thí nghiệm đều xuất hiện trong đầu cô. Rõ ràng là tất cả những tin tức này đã ghép lại thành một sự kiện gần như hoàn chỉnh, nhưng lúc này, cô đột nhiên nhận ra không đúng…

Có một tin tức quan trọng lại xảy ra sai sót.

Ngay từ lúc bắt đầu đã xảy ra sai sót.

“Không thể nào, không thể có chuyện đó . .”

Bên cạnh Trần Huân, tất cả ánh nến giống như cảm ứng được thứ gì đó rất đáng sợ mà co lại nhanh chóng, ngọn lửa bập bùng bỗng trở thành một hạt đậu nho nhỏ. Điều này khiến cho ánh sáng xung quanh cũng nhanh chóng trở nên ảm đạm, nhiệt độ giảm xuống.

Trong bóng tối, ánh mắt âm trầm nhưng thực chất tham lam quét tới quét lui trên người Trần Huân.

Loại quan sát này khiến từng chiếc lông tơ trên người Trần Huân đều dựng thẳng lên, máu dường như vì thế mà đông tụ lại.

Trong nháy mắt, đầu của ông ta hiện lên rất nhiều tư liệu, bởi vậy ông ta càng hoảng sợ hơn.

“Vì sao lực lượng của hắn có tính ô nhiễm mạnh mẽ như vậy…”

“Không đúng, không đúng. . .”

“Bên trong cái bóng bên trong, vốn dĩ không phải là lực lượng của bạo quân…”

“Bạo quân không hề có khả năng ô nhiễm!”

“. . . Đây là hoảng sợ!”

“Chỉ có hoảng sợ mới có được khả năng ô nhiễm mạnh mẽ như thế!”

“A a a. . .”

Thưởng thức tiếng kêu la thảm thiết của Trần Huân, một tiếng cười trống rỗng bỗng vang lên trong bóng tối.

“Cậu lại coi tù nhân thành chủ nhân…”

“Nực cười. . .”

Thứ đồ trong bóng tối phát ra tiếng cười thấm người rồi từ từ đi xa.

Chỉ có thầm mắt sâu thẳm trong bóng tối đó vẫn lưu luyến không rời, tựa như người đói khát quyết định để dành lại thúc ăn ngon nhất để thưởng thức sau cùng.

Cũng giống như là, không dám thưởng thức một mình…

“Là ông. . . Là ai?”

Trần Huân chợt ngẩng đầu, liều mạng kêu to, mở to hai mắt nhìn vào sâu trong bóng tối.

Ông ta đã hoàn toàn mất đi sự bình thản trước đó.

Không biết là sự đau nhức từ hai tay truyền đến hay là tình thế ngày càng không nằm trong tay mình nữa. Ông ta đã hoàn toàn mất đi sự tự tin và sự tỉnh táo trước đó, mồ hôi trên trán chảy xuống, bờ môi trắng bệch, tầm mắt đều đã trở nên tan rã.

“Tù nhân? Chủ nhân?”

Mãi đến khi đồ vật trong bóng tối hình như đã biến mất thì ông ta mới đột nhiên ý thức được nội dung trong câu nói đó.

“Sai lầm, nhất định là sai lầm. . .”

“Tôi tưởng rằng là đồ vật của bạo quân hóa ra lại chính là một loại tinh thần thể khác…”

“Vậy thì… bạo quân ở đâu?”

“Rốt cuộc, người nào mới thật sự là bạo quân?”

Sự nghi ngờ và đau khổ không thể tưởng tượng được đánh thẳng vào trong đầu của ông ta, đột nhiên ông ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt vặn vẹo:

“Thầy, có phải thầy còn có chuyện gạt tôi hay không?”

“Thầy, rốt cuộc. . . rốt cuộc thầy đã làm gì?”

“Anh không sao!”

Thấy được ánh mắt lo lắng của Tiểu Thập Cửu, Lục Tân đang ngồi xổm ngồi xổm ở trên một ngọn núi quái vật máu thịt đông cứng, rút một cây thuốc lá có đầu lọc màu tím ra, khẽ cười một lát, sau đó lau sạch máu trên chóp mũi của mình và dùng sức mở to đôi mắt đã hơi mờ của mình.

Hình như không chỉ có máu mũi.

Trong lỗ tai, trong mắt đều có cảm giác ướt nhẹp.

Thậm chí trong cổ họng, khói thuốc lá hút vào cũng mang theo một vị ngọt tanh.

Đầu càng trống rỗng, giống như là lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Anh nhớ đến chương trình huấn luyện người có năng lực từng giảng đến trạng trái sau khi sử dụng lực lượng tinh thần quá độ.

Lực lượng của cha quá mạnh mẽ.

Trong tiềm thức, bản thân anh vẫn luôn không chịu thả cha ra ngoài chính là bởi vì nguyên nhân này. Cha gần như có thể ô nhiễm tất của mọi thứ xung quanh, hơn nữa không có cách nào khống chế được. Từ trước đó rất lâu đến bây giờ, bản thân anh cũng cho rằng lực lượng của cha là giận dữ, nhưng mẹ từng nói qua, rốt cuộc cha đại diện cho bản thân anh, anh là người rõ ràng nhất. Bây giờ anh đã hiểu ra, thực sự anh vẫn luôn biết…

Lực lượng của cha chính là hoảng sợ, là hoảng sợ - thứ có tính ô nhiễm mạnh nhất...

… Từ trước đến nay ông ấy đều không phải giận dữ.

Ông ấy không thích người khác xông vào lãnh địa của ông ấy là bởi vì hoảng sợ.

Ông ấy rất dễ giận dữ cũng là do hoảng sợ.

Ông ấy thường trốn một mình trong phòng bếp, thật ra cũng bởi vì hoảng sợ…

Hoảng sợ là thứ có tính ngụy trang đa dạng nhất, cho nên, thoạt nhìn cha có rất nhiều đặc tính, nhưng bản chất thì chỉ có một.

Nếu như em gái cố gắng phản ô nhiễm một thứ gì đó còn cần sự đồng ý của anh.

Nhưng cha không giống như vậy, trong nháy mắt mà ông ấy ra ngoài, ông ấy đã bắt đầu ô nhiễm mọi thứ. Ở trong quá trình đó không ngừng hao tổn tinh thần lượng cấp của bản thân anh, toàn bộ quá trình không chịu sự khống chế của anh. Cho nên, anh mới cảm giác được mệt mỏi nhanh như vậy.

“Vấn đề giải quyết rồi à?”

Anh nghĩ đến, sau đó nhìn về phía xung quanh. Hình như tất cả âm u, hẻo lánh trong thành phố này đều đã sống lại.

Từng bức tượng máu thịt dữ dằn xuất hiện trong thành phố này.

Chúng nó vĩnh viễn duy trì trạng thái sợ hãi nhất mà lưu lại đây.

Còn Lục Tân thì lẳng lẽ đúng ở trung tâm của một đống bức tượng điêu khắc này, cũng là chỗ cao nhất.

Trên đỉnh đầu anh là vầng trăng máu cong cong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận