Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1710: Lần thứ nhất cãi nhau (3)

"Anh?"

Lục Tân hơi giật mình.

Vào giờ khắc này, lực lượng tinh thần phảng phất có sinh mệnh của mình tản ra, khiến cho sức mạnh tinh thần của anh và Oa Oa hơi chấn động, sau đó lại bắt đầu hiểu được lo lắng cùng cảm nhận của Oa Oa.

Trong mắt anh thấy được một cô gái đang cực kỳ lo lắng cho mình, mà sở dĩ cô gái ấy lo lắng không phải do người khác nói cho cô biết, mà bởi vì cô cảm nhận được sự nặng nề trong lòng mình.

Cho nên cô bé không một tiếng động trở về thu thập đồ đạc, chuẩn bị ngày mai cùng mình xuất phát.

Điều này làm cho Lục Tân trầm mặc một hồi, nội tâm trở nên vững vàng trở lại, thế giới tinh thần cũng không để cho người khác cảm nhận được nữa.

Sau đó trên mặt anh chậm rãi nở nụ cười, an ủi nói: "Không có việc gì, anh..."

Oa Oa bỗng nhiên quay đầu lại, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Lục Tân hơi có chút xấu hổ, nói: "Thật sự không có việc gì, chúng ta nhiều người như vậy..."

Oa Oa coi như không nghe thấy.

Lục Tân nói, "Đây là chuyện của cô nhi viện chúng ta, cho nên..."

Oa Oa vẫn không nghe thấy.

Lục Tân có chút sốt ruột, hơi cao giọng, nói: "Anh nói là em không thể đi..."

Oa Oa bỗng nhiên quay đầu lại, tức giận nói: "Nhưng chỗ đó nguy hiểm. ”

Khí thế Lục Tân không hề thua kém, nói lại: "Nguy hiểm thì em cũng không được đi, đi chỉ gây thêm phiền phức.”

Oa Oa nói, "Em không phiền phức! ”

Lục Tân: "Em ở lại mới không phiền phức..."

Oa Oa: "Em không ở lại!" ”

"Làm sao vậy?"

Bên ngoài bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói to vọng ra, tiểu đội bảo mẫu đang đứng chen chúc đợi ở cổng thì nhất thời cảm thấy khẩn trương, nhất là đội trưởng tiểu đội bảo mẫu nghe thấy động tĩnh thì chạy tới, trong tay vẫn cầm chiếc dao cạo, trên người vẫn còn mặc một chiếc quần đùi, trên người thì dính bọt cạo râu. Vẻ mặt bà ta khẩn trương chạy tới, giống như thiếu chút nữa thì hô to: “Báo cảnh sát đi.”

"Cãi nhau..."

Mấy thành viên của đội bảo mẫu áp tai vào cửa, cố lắng nghe khẩn trương nói: "Cãi nhau cực kỳ kịch liệt. ”

"Oa Oa nói liên tục ba câu..."

"Cái này..."

Đội trưởng của tiểu đội bảo mẫu kinh ngạc, chợt lộ vẻ vui mừng: "Thật tuyệt vời. ”

Đội viên tiểu đội bảo mẫu bên cạnh không hiểu gì, nhìn bà ta chằm chằm.

Đội trưởng khoát tay áo, ý bảo các cô cũng không nên đứng ở đây nghe lén, bà ta lại đi đến phòng tắm, một bên tiếp tục cạo lông chân, một bên nói: "Mấy người đang lo lắng thái quá đấy, mấy người cũng không nghĩ chút, cãi nhau cũng tốt mà, ai nói là đang tìm hiểu thì không được cãi nhau?”

"Lúc trước luôn là Oa Oa của chúng ta chủ động, nhà trai thì lại ngây ngốc, tôi đã cảm thấy rất không đáng tin cậy, giống như giáo sư Trần phân tích, tình cảm của bọn họ, không giống như chúng ta, người khác từ nông đến sâu, đầu tiên bắt đầu từ cảm giác kích thích ở ngoại hình, từ bề ngoài, rồi mới tiếp xúc đến tính cách, sống với nhau lâu thì phóng xạ tinh thần đạt tới tần suất đồng bộ, lúc này mới hình thành một loại cảm xúc cộng hưởng lâu dài."

"Cấp độ này của bọn họ, trước tiên ở cấp độ tinh thần đạt tới sự cộng hưởng tình cảm, sau đó mới từng chút một từ trong ra ngoài, cuối cùng lại ảnh hưởng đến giác quan kích thích, bởi vậy hình thành trải nghiệm tình cảm hoàn toàn bất đồng với người bình thường..."

"Bởi vì bọn họ, ai, kỳ thật là Oa Oa chủ đạo đạt tới độ sâu bức xạ tinh thần hấp dẫn lẫn nhau, cho nên sẽ không sinh ra tâm lý chán nản, ghét bỏ, tựa như những đôi vợ chồng già sẽ không ghét bỏ lẫn nhau, bởi vì bản năng đã tiếp nhận. Cũng bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được nội tâm của nhau ở phương diện tình cảm, cho nên đối với bọn họ mà nói, thậm chí khi giao tiếp cũng không sinh ra chút hiểm lầm nào.”

"Điều này là do hai người họ thuần túy, không cần trải qua tình cảnh phức tạp cùng quanh co trong mắt người thường."

Các thành viên tiểu đội bảo mẫu bên cạnh đều gật đầu, biểu tình có chút nghi hoặc.

Người quan tâm đến Oa Oa không chỉ có tiểu đội bảo mẫu, mà còn có giáo sư Trần, ông ta còn quan tâm hơn tiểu đội bảo mẫu nhiều, bởi vậy đã sớm bí mật thành lập một "nhóm nghiên cứu nhu cầu tình cảm bên ngoài sinh mệnh tinh thần cấp cao", viết tắt là "Tổ ngoại tình cao", thu thập tất cả tư liệu mà Oa Oa và Đơn Binh tiếp xúc trước đó, nhiều lần phỏng đoán, nghiên cứu chi tiết, so sánh với tư liệu nghiên cứu mới nhất, rút ra kết luận này.

Cuối cùng, bộ dạng rất buồn, xua tay bày tỏ: "Không cứu được." ”

"Nhưng..."

Mặc dù hiểu được đội trưởng nói cái gì, nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng nặng nề: "Chuyện này có liên quan gì đến những chuyện người vừa nói?”

"Quan hệ chính là..."

Đội trưởng tiểu đội bảo mẫu hơi dừng lại, khinh thường nói: "Lão già họ Trần thì hiểu cái rắm, cái kia các đối tượng xây dựng tình cảm với nhau đều nhờ lúc chia sẻ..."

"Theo ta thấy, không cần biết là mô hình hay không mô hình, tìm người yêu thì sẽ trải qua mấy giai đoạn, một bên chủ động, một bên bị động, hai phía cùng tìm hiểu, sau đó cãi nhau, rồi một bên buồn bã, một bên nói xin lỗi, sau đó lấy lùi làm tiến, thành công lấy được tình cảm… "

"Ha ha..."

Bà ta từ từ cạo bọt cuối cùng trên đùi của mình, mỉm cười kiêu ngạo và tự tin: "Vì vậy, bắt đầu cãi vã."

"Cũng thể hiện cho việc Oa Oa chiếm thế chủ động..."
"A..."

Một đám thành viên tiểu đội bảo mẫu nhất thời được thông não, vui mừng nói: "Khó trách gần đây bà vẫn luôn cho Oa Oa xem nữ giáo viên..."

"Suỵt..."

Đội trưởng đội bảo mẫu lập tức giơ ngón trỏ lên: "Đây là tối mật! ”

Cùng lúc đó, Lục Tân nhìn nước mắt Oa Oa lăn dài trên má, lập tức hoảng hốt.

Chính bản thân mình không sai.

Mình chỉ là không để cho cô bé đi theo mạo hiểm mà thôi.

Tại sao cô ấy lại khóc?

Tại sao cô ấy khóc thì lại làm như vấn đề là ở mình rồi?

Anh có loại cảm giác da đầu tê dại, tay chân luống cuống, từ khi gia nhập đặc thanh bộ đến bây giờ, bạo quân đã xử lý qua hàng trăm quỷ dị cùng quái vật tinh thần, vào giờ khắc này anh lại cảm giác được nguy cơ trước nay chưa từng có, có loại cảm giác logic lập tức hỗn loạn, tay chân co rút đứng ở bên giường một hồi, bỗng nhiên anh thở dài thật sâu, ấn bả vai Oa Oa, giọng điệu mềm nhũn xuống:

"Cùng anh đi ra ngoài một chút được không?"

Oa Oa bật khịt mũi một cái, sau đó miễn cưỡng gật đầu.

Bọn họ đi trên đường phố của thành chính Thanh Cảng, một nửa người ở thế giới tinh thần, một nửa ở ngoài sáng được đèn đường rọi xuống.

Đón gió xuyên qua thành phố, chậm rãi đá hòn đá nhỏ trên mặt đất.

Sau khi yên lặng đi thật lâu, Lục Tân mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Oa Oa dưới ánh đèn đường, nói:

"Em vẫn không thể đi cùng anh..."

Oa Oa dừng bước, xoay người trở về.

"Chờ một chút..."

Lục Tân vội vàng gọi cô bé lại, nói: "Nhưng mà, anh có một chuyện rất quan trọng giao cho em.”

Oa Oa giật mình, vội vàng chăm chú lắng nghe.

Lục Tân trầm mặc một hồi lâu, nói: "Lần này công việc của tiểu đội Bạo quân làm được bao nhiêu đều đưa cho cô nhi viện”

Oa Oa chớp chớp mắt, tựa hồ là đang hỏi Lục Tân có phải lại muốn vay tiền hay không.

"Nhưng..."

Lục Tân bỗng nhiên mở miệng: "Thật ra anh còn có một cái thẻ, bên trong là tiền tiết kiệm mấy năm nay của anh..."

Dưới ánh đèn đường, một nửa khuôn mặt anh được giấu trong bóng tối, khiến cho thoạt nhìn biểu cảm của anh cực kỳ nghiêm túc, có chút lưu luyến không rời, nhưng vẫn rất kiên định, chậm rãi từ trong túi quần áo lấy ra thẻ ngân hàng vẫn còn hơi ấm của nhiệt độ cơ thể, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Oa Oa.

Nhét vào trong lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ, trong giọng nói có cảm giác nghi thức trang trọng nào đó:

"Giao cho em..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận