Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 802: Sự thật và giả dối (1)

Oa Oa biến thành một ông cụ.

Nghe thì đúng là có hơi kinh khủng.

Nhưng lần trước anh cũng gặp phải ô nhiễm thế này ở trong cái sân nhỏ kia, bản thân thì không thể phát hiện ra, nhưng những người trong tầm mắt mình thì lại thay đổi.

Cho nên Lục Tân cảm thấy không cần sợ.

Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, rồi lập tức phát hiện cảnh vật quanh anh đã thay đổi hết.

Bản thân anh trở thành một người sống trong thành phố nhỏ náo nhiệt.

Bên cạnh là con sông nhỏ nhảy xuôi, đá xanh rêu xếp chồng thành mặt tường, và mọi người đang cười đùa, phía chân trời là hoàng hôn ấm áp.

Hai bên đường là cửa hàng rực rỡ muôn màu, ngoài cửa mỗi một cửa hàng đều chất đầy hoa tươi.

Anh đã đến thị trấn nhỏ này.

Lúc mới vừa đi vào mảnh đất hoang dã này, anh đã bắt được một mảnh ảo ảnh thị trấn nhỏ từ phóng xạ tinh thần...

Ảo ảnh kia chính là thành phố này.

Lúc mới vừa đi vào trong viện bảo tàng, anh cũng nhìn thấy bên trong cái chai kia, đó là cảnh tượng một nhóm người sinh hoạt, cũng là thị trấn nhỏ này, nhưng khác với lúc trước đó là anh đừng ngoài chai nhìn vào, còn bây giờ thì anh ở bên trong chai.

Cuối cùng anh đã vào được trong chai.

Đầu óc Lục Tân hơi xây xẩm, anh nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy có rất nhiều người đang đi theo anh.

Trong bọn họ, có một cô bé trưởng thành rất ngoan ngoãn, nhưng lại cực kỳ im lặng.

Có một người phụ nữ để tóc ngắn ngang má, vẻ mặt rất dịu dàng.

Có một người đàn ông cụt chân nhìn vô cùng hàm hậu.

Còn có hai bé trai trông khoẻ mạnh kháu khỉnh.

Đồ vật mà họ cầm trong tay cũng không hề giống nhau, có người trong tay cầm đồ ăn, có người đẩy xe đạp.

Còn trong tay anh đang cầm thịt và một chai rượu trắng.

“Đi thôi.”

Người đàn ông đẩy xe đạp thúc giục nói: “Phượng Hà và Khổ Căn đều đói rồi, Hữu Khánh cũng đói.”

Lục Tân không biết những người đó là ai, rồi đột nhiên anh nhận ra, những người này đều là cảnh trong mơ của ông cụ kia.

Anh đã mượn tính chất đặc biệt của ông cụ kia để vào đây, anh đã dung nhập vào cuộc sống của ông ta.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện lúc này có cả hai ông cụ, hơn nữa thêm cả anh là ba, chẳng qua người trong thị trấn nhỏ này lại không phát hiện ra sự thật có ba ông cụ, trong mắt họ, anh và Oa Oa cũng chính là ông cụ này.

Vì thế anh thở phào nhẹ nhõm, chạm tay để tìm ra ai là Oa Oa, sau đó kéo tay cô bé đi sang một bên.

Cả nhà dường như không phát hiện ra điều kỳ lạ, họ vẫn cùng cười nói với ông cụ kia, rồi bước chầm chậm đến cuối con đường.

“Gia Bảo, con về hầm thịt cho đám nhỏ ăn.”

“Được được được, chiều nay hầm nhiều, mọi người cùng ăn chung!”

Cảnh tượng người một nhà hòa thuận đúng là rất tốt đẹp.

“Thị trấn này là thế giới trong chai sao?”

Sau khi ông cụ đi xa, Lục Tân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời có vẻ mãi mãi xanh thăm thẳm của thị trấn này.

Bầu trời này thật là giả dối.

Bởi vì người đi vào thị trấn này đều chủ động đắm chìm trong mộng đẹp, cho nên bọn họ sẽ không phát hiện ra vấn đề.

Nhưng ngay từ đầu Lục Tân đã ôm thái độ nghi ngờ để vào trong giấc mộng này, bởi vậy mọi thứ trong mắt anh đều tồi tệ, thậm chí anh có thể nhìn ra cả thị thị trấn nhỏ này giống như một tấm gương vỡ, có cảm giác chiết xạ nặng nề.

Trong lúc Lục Tân nảy sinh nghi ngờ, dường như thị trấn nhỏ cũng xuất hiện một loại sức mạnh.

Bên trong bầu trời xanh thẳm bỗng mở ra một đôi mắt, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh thị trấn.

Nó đã ý thức được có một sức mạnh không thuộc về viện bảo tàng đã trà trộn vào bên trong.

“Phù...”

Lục Tân ngẩng đầu, nhìn đôi mắt to ở trên bầu trời, mỉm cười với nó.

Anh có thể cảm giác được, lúc này, dường như có một sức mạnh đang lan tràn cả thị trấn.

Muốn nuốt chửng anh, thậm chí còn muốn phân tán một phần sức mạnh tinh thần của anh ra.

Có lẽ đây là bản năng của bảo tàng Ecuador, lưu trữ một phần ký ức của anh.

Hơn nữa phần ký ức này có lẽ là một phần ký ức bị lãng quên, anh không bao giờ nghĩ đến hoặc là đã quên đi.

“Nếu mày có thể bị Ecuador hấp dẫn, vậy mày có thể nhìn thấy cái gì từ trên người tao?”

Lục Tân lầm bầm lầu bầu rồi bước ra trước nửa bước.

“Kẽo kẹt...”

Một tiếng thanh thúy vang lên, cảnh tượng xung quanh đột nhiên xuất hiện một mảnh thủy tinh méo mó có nếp gấp.

Giống như anh đang ở trong một mặt hồ yên ả, không có bất kỳ động tác nào có thể khiến cho thế giới này xuất hiện thay đổi lớn cả.

Nhìn từ góc độ này, muốn đánh vỡ thị trấn dường như là một chuyện vô cùng đơn giản.

Vì thế, anh lại bước từ từ ra trước nửa bước.

Ào ào.

Càng có nhiều thay đổi liên tục xuất hiện bên cạnh anh, hóa thành từng hình ảnh chiết xạ khác nhau.

Những sức mạnh tinh thần tinh tế và nhỏ bé khó có thể phát hiện ào ào kéo đến từ bốn phương tám hướng.

Dường như loại sức mạnh tinh thần này có thể kéo được ký ức từ sâu trong trí óc của một người ra ngoài.

Con người luôn có thói quen cất giấu rất nhiều ký ức.

Nhưng đôi khi những ký ức này lại không tự chủ được mà nhảy ra, có thể làm thay đổi cảm xúc bình tĩnh và vui sướng.

Lúc này Lục Tân cũng như vậy, thậm chí càng mãnh liệt hơn.

Hồi ức giống như là suối phun quay cuồng ở trong trí óc.

Trước mắt sinh ra ảo giác, bỗng nhiên anh nhìn thấy mẹ, cha, còn có em gái. Họ đứng cách đó không xa nhìn anh, mỉm cười vẫy tay với anh, sau đó uyển chuyển quay người từ từ đi vào một hành lang thật dài, sau đó đóng cánh cửa sắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận