Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 791: Cảm giác hạnh phúc (2)

“Phía Tây, giải phóng về phía Tây...”

Lục Tân chụm hai tay thành hình cái loa kề sát miệng, gào to lên với Oa Oa, sau đó ra sức chỉ về hướng Tây.

Oa Oa gật đầu rồi bay trên trời, từ từ giơ hai cánh tay nhỏ lên.

Ầm ầm!

Sức mạnh tinh thần cực khủng khiếp lao về phía cô bé.

Cứ như là dòng nước biển cực mạnh đang ào ào chạy ngược vào một cái lỗ hổng thật lớn đột nhiên xuất hiện dưới lòng đại dương.

Ngay lúc này, áp lực của Oa Oa đã đạt đến đỉnh điểm.

Thậm chí Lục Tân còn nhìn thấy dưới làn da trắng như tuyết của cô bé đã xuất hiện vết rách, trái tim anh gần như vọt ra khỏi lồng ngực.

Dưới áp lực này, Oa Oa đau đớn nhắm đôi mắt lại.

Nhưng anh có thể nhận ra cô bé đang nỗ lực giữ bản thân thật bình tĩnh, từ từ điều hòa hơi thở.

Qua vài giây, cô bé từ từ giơ tay.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chỉ về phía trước, sau đó cô bé từ từ hé mắt.

Đôi mắt trong veo đã không còn trống rỗng như lúc trước, cứ như trong đó có ẩn chứa một chút linh tính lạ kỳ.

Sau đó Oa Oa nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói mềm mại: “Nghe lời nha, đi đi.”

Ngay khi giọng nói nghe có vẻ mềm mại này vừa dứt, dường như cả thế giới trở nên im lặng trong một giây.

Ngay sau đó, tất cả sức mạnh tinh thần ở xung quanh bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

Có vẻ như những sức mạnh tinh thần này cũng đang bối rối, không muốn rời đi, cứ như chúng có sinh mạng, cũng biết tủi thân và uất ức vậy.

Nhưng mà, sau khi chúng cẩn thận cảm nhận và xác định rõ thái độ của Oa Oa, cho dù không nỡ nhưng đành quyết tâm rời đi.

Vì thế, lấy Oa Oa làm tâm, có một sức mạnh nào đó đang dần lan tràn ra.

Ào ào.

Tuy quá trình rất phức tạp, nhưng nó chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Tất cả sức mạnh tinh thần đều lấy Oa Oa làm tâm, lúc này bỗng nhiên khuếch tán từng vòng từng vòng ra bên ngoài.

Không có từ nào để miêu tả được khung cảnh khổng lồ này, bởi vì sức mạnh tinh thần lập tức rút đi thật xa đã kéo theo không khí xung quanh cũng bị mất đi một khoảng lớn, vì thế đã xuất hiện tình trạng mất trọng lực, máu trong người giống như mất khống chế, điên cuồng chảy ngược lên trên não.

Ầm! Ầm! Ầm!

Các vùng hoang dã từ xa cho đến gần không ngừng xuất hiện tiếng không khí phát nổ.

Đó là vì áp lực do sức mạnh tinh thần di chuyển đã va chạm với không khí rồi tạo ra những tiếng nổ mạnh này.

Trạng thái mất trọng lực đã bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài.

Những phóng xạ tinh thần xuất hiện ở khắp nơi, những dòng chảy tinh thần hỗn loạn chồng chồng lớp lớp chảy ra bên ngoài, nhưng rồi lại giống như bị ý thức nào đó làm ảnh hưởng, chúng cố hết sức tập trung về hướng Tây, loáng thoáng như có một dòng biển màu đỏ sậm ào ào đổ về hướng Tây.

Thậm chí sức mạnh to lớn ấy còn quét sạch lớp cỏ dại và đồng ruộng trên mặt đất.

Cỏ dại tung bay đầy trên bầu trời, sau đó bị một sức mạnh to lớn cuốn lại rồi trôi dạt về phương xa như những cọng rong biển.

“Chuyện này, chuyện này...”

Khi dòng chảy tinh thần hỗn loạn kia ào ào chảy lan ra khắp bốn phương tám hướng. Thì ở một nơi khác trong thị trấn Vui Vẻ.

Bên trong dòng chảy tinh thần hỗn loạn, không khí không còn bình lặng nữa, thậm chí những dụng cụ máy móc tinh vi trong xe cũng bị ảnh hưởng mạnh, giống như một dòng không khí chìm sâu dưới đáy biển hỗn loạn.

Tần Nhiên bị tiếng ồn này dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, đứng phắt dậy, nắm chặt tay vịn để giữ vững cơ thể của mình.

“Đây cũng là chuyện mà ông từng nghĩ đến?”

Anh ta nhìn chằm chằm ông lão đang cúi đầu, giọng nói có hơi thay đổi.

“Để cô bé kia không bị mất khống chế thì chỉ còn cách này, có chuyện gì khó hiểu đâu?”

Ông lão ngồi trong xe nhìn “dòng nước lũ” hỗn loạn bên ngoài, giọng nói có vẻ rất bình tĩnh, cứ như không gì có thể làm ảnh hưởng đến ông ta.

Nét mặt Tần Nhiên trở nên hơi vặn vẹo, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhịn xuống, nói nhỏ: “Vậy có thể đảm bảo việc truyền bá kế hoạch Phúc Âm không?”

“Vậy phải xem thành Thanh Cảng có thể gánh nổi hay không.”

Ông lão ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt cứ như đã đoán trước được từ lâu, nói nhỏ:

“Dù sao trong lúc đánh nhau, anh cũng không thể ép người ta không được đánh trả, đúng không?”

“Đi.”

Ngay khi thị trấn Vui Vẻ biến thành nơi “không trọng lực”, thì ngoài thị trấn lại biến thành một dòng nước lũ ồn ào.

Sau khi Trần Tinh và Bích Hổ, Hùng Hài Tử nhận được thông báo của giáo sư Bạch thì đã chuẩn bị sẵn sàng rút lui.

Lúc này, bọn họ đang ngồi trên chiếc xe được nhóm vũ trang bỏ lại ở điểm tập kết, chạy như điên với tốc độ kinh người.

Tuy là đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, cũng đã rút lui kịp thời.

Nhưng sức mạnh tinh thần tán loạn ở phía thị trấn Vui Vẻ vẫn lan tỏa tới khiến họ sợ hãi và cảm thấy áp lực như bị một trận sóng thần đuổi theo.

“Rầm rầm...”

Bích Hổ xoay tay lái như chơi ném đĩa.

Động cơ của chiếc xe phát ra tiếng nổ thật mạnh, giống như con thú hoang phát điên phóng trên đoạn đường bỏ hoang nhấp nhô gập ghềnh với tốc độ hai trăm ki-lô-mét trên giờ, làm cho Hùng Hài Tử ngồi ở ghế sau không thắt đai an toàn văng lung tung trong xe, nước mũi nước mắt chảy thành hàng dài.

Phía sau là dòng lũ phóng xạ tinh thần cao tới gần trăm mét, cuồn cuộn ở đường chân trời, bầu trời hơi đỏ ráng mỡ gà.

Phủ kín bầu trời, sắc trời đã tối sầm xuống, khiến người khác cảm thấy sởn tóc gáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận