Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1360: Một màn biểu diễn vụng về (2)

Về sau nữa, kế hoạch chạy trốn cứ như vậy đã được xác định giữa đám con nít.

Cô Tiểu Lộc dường như thở dài rất lâu, mới lại từ từ mở miệng: “Nhưng lúc đầu muốn chạy trốn căn bản không có nhiều người như vậy. Bởi vì những đứa trẻ lớn kia, bọn họ quyết định muốn chạy trốn, hơn nữa bọn họ vốn dĩ không muốn đưa theo những đứa trẻ còn nhỏ, bởi vì tuổi tác đứa trẻ kia nhỏ tuổi, hơn nữa còn không hiểu chuyện đưa theo những đứa trẻ ấy, dường như không thể nào chạy trốn được trong cô nhi viện phòng thủ nghiêm ngặt này.

“Nhưng mà…”

Giọng nói cô lại bắt đầu run rẩy, chật vật nói ra: “Nhưng mà, là tôi ngăn cản bọn họ…”

“Tôi rất khoe khoang, tôi thật sự rất khoe khoang, tôi thật sự cảm thấy khi đó, ở trong mọi người tôi là người thông minh nhất…”

“Tôi muốn đưa tất cả mọi người cùng nhau chạy trốn, như vậy mới giống như anh hùng…”

“Ngoại trừ những đứa trẻ này, tôi thậm chí, tôi thậm chí còn chắc chắn phải đem theo Lục Tân, đưa số chín theo…”

Đây là lần đầu tiên cô ấy gọi Lục Tân là số chín.

Mà lúc nói ra hai chữ này, cô ấy khẽ gật đầu, trong mắt lại xuất hiện những tự trách và sợ hãi không thể nào hình dung.

“Những đứa trẻ lớn kia, thật ra không có ý định đưa cậu theo, bởi vì, tất cả bọn họ đều sợ cậu…”

Cô Tiểu Lộc chật vật giải thích với Lục Tân: “Trong mắt rất nhiều người, so với cô nhi viện, cậu còn đáng sợ hơn.”

Lục Tân im lặng nghe những lời này, sau đó khẽ gật đầu.

Đương nhiên, anh cũng nhớ được vài chuyện lúc ấy ở cô nhi viện, những người càng hiểu chuyện, tuổi tác càng lớn sẽ càng sợ anh.

Cho nên chỉ có người bình thường như cô Tiểu Lộc và vài đứa con nít hai ba tuổi mới có thể thân thiết với anh.

Mà anh hình như anh cũng sẽ không thân thiết với bất kỳ ai..

Thế giới khi đó ở trong mắt anh luôn chỉ có tò mò và ngăn cản.

“Nhưng tôi lại kiên trì bảo bọn họ đưa cậu theo…”

Cô Tiểu Lộc vừa nói vừa áy náy vừa tự trách: “Nhưng cũng không bởi vì tôi cao thượng, vì thật ra…”

Dường như cô ấy gom hết dũng khí lớn nhất của mình, mới có thể nói ra những lời này: “Lúc ấy, tôi nhất định phải đưa theo anh, bởi vì tôi biết những đứa trẻ kia đều sợ anh, quan hệ của tôi với anh rất tốt, cho nên tôi đưa theo anh, như vậy những đứa trẻ kia mới có thể nghe lời tôi, tôi…”

“Thậm chí tôi còn ở ngay trước mặt bọn họ, hỏi rằng có thật là anh sẽ dẫn chúng tôi rời đi, có phải sẽ nghe theo lời tôi…”

Lúc đó anh chỉ cười trừ đáp ứng mà những đứa trẻ cũng không dám trả lời trong lòng tôi vui vẻ biết mấy

“Cuối cùng bọn họ cũng không dám coi thường chúng ta, thậm chí bọn họ còn không dám nói ra rằng, bản thân muốn từ bỏ kế hoạch chạy trốn này…”

Ánh mắt của số tám đã dần trở nên mờ mịt.

Những lời của cô Tiểu Lộc chẳng qua chỉ là kể lại một câu chuyện mà bọn họ đã từng biết.

Nhưng mà nội dung hôm nay cô ấy nói ra, kể cả là người trong cuộc, anh ta cũng càng nghe càng cảm thấy mờ mịt.

Lục Tân cũng im lặng. Anh lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc mờ tối, trạng thái khắp người trở nên vô cùng kỳ quái.

“Những chuyện sau đó mọi người đều biết cả…”

Cô Tiểu Lộc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình, nhỏ giọng nói: “Không có ai trách tôi.”

“Mọi người đều nhìn tôi đều ngập tràn áy náy và đồng cảm, giống như tôi mới là người bị tổn thương nhiều nhất.”

“Nhưng mà…”

Giọng nói của cô dần trở nên nức nở: “Là tôi có lỗi với tất cả mọi người.”

“Tất cả những chuyện này vốn dĩ là do tôi mà ra, đau khổ của mọi người cũng đều do tôi mà ra, tất cả những đứa trẻ bị chết cũng vì do tôi mà ra, trách nhiệm cũng phải là do tôi gánh, người thả con quái vật trong lòng anh ra cũng là tôi, người làm hỏng tất cả mọi chuyện cũng là tôi.”

“Nhiều năm qua người vẫn không dám nói hết những chân tướng sự thật này cho anh, cũng vẫn là tôi.”

Cô nhìn về phía Lục Tân, nước mắt chảy ra, đồng hồ nhảy số cực nhanh, ngay lập tức đã nhảy về số không: “Thật xin lỗi số chín.”

“Thật ra thì thật ra tôi vẫn luôn biết anh là người như thế nào…”

“Nhiều năm qua như vậy, tôi đã biết từ lâu, chẳng qua là tôi vẫn luôn không dám thừa nhận mà thôi.”

“Bởi vì chỉ cần tôi thừa nhận, như vậy có thể nói rõ chuyện năm đó thật sự là do một tay tôi làm nên.”

“Cho nên tôi vẫn luôn không thừa nhận, vẫn cố chấp cho rằng năm đó, anh ở trong cô nhi viện chỉ là một đứa trẻ hoà nhã…”

“Nhưng mà bây giờ tôi không thể tự lừa dối bản thân mình được nữa.”

“Là như vậy phải không?”

Lục Tân nghe những lời cô Tiểu Lộc nói, trong lòng trở nên mờ mịt vô cùng.

Trong nội tâm của anh bất chợt xuất hiện một loại suy nghĩ phức tạp, cảm giác rất bi thương lại rất đau khổ.

Cho tới nay anh đang kiên trì vì một điều gì đó, dường như bể nát trong nháy mắt.

Những điều mà anh vẫn luôn cố gắng, vẫn liều mạng trong cuộc sống, vẫn nỗ lực truyền đạt với người khác rằng mình luôn bình thường cũng đang có chuyển biến tốt.

Anh cho rằng bản thân mình diễn rất tốt, lừa gạt tất cả mọi người, quan trọng là lừa gạt cô ấy.

Bởi vì lừa gạt cô ấy, nên khi biết rõ cô ấy bị hiểu lầm cũng không muốn nói ra.

Mới có thể ở trước mặt cô ấy thừa nhận chuyện mình xảy ra chút vấn đề, cố gắng đi chữa khỏi bệnh của bản thân mình.

Nhưng mà nhìn lúc này anh mới hiểu được.

Hóa ra mình cố gắng không có tác dụng, vì bản thân anh chỉ đang biểu diễn một màn kịch vụng về mà buồn cười.

“Ầm!”

Cùng lúc vào giờ khắc này, bên ngoài trường học bỗng nhiên xuất hiện chấn động kịch liệt. Cả thành phố dường như đều đang đung đưa, một khắc sau tiếng thét chói tai của mọi người truyền đến từ phía xa xa, ai cũng hoảng sợ ngước đầu thấy được một đôi mắt xuất hiện trên trời, đỏ rực, ánh mắt mang theo tia máu. Cặp mắt càng ngày càng gần Thanh Cảng, giống như trăng máu ở trên trời, đang lạnh lùng nhìn thành Thanh Cảng.

Lại thêm mặt trăng máu ở trên bầu trời, nhìn giống như xuất hiện ba vầng trăng máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận