Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1414: Thành phố giả tưởng (1)

Trong màn đêm, trên đường phố của thành phố vệ tinh số hai đang xuất hiện những người đi đường mờ mờ ảo ảo.

Nguy cơ được giải trừ, những người đang núp dưới hầm ở dưới đất cũng thận trọng đi ra, có người ôm theo con cái thật chặt trong lòng mình, lò dò đi về phía nhà của họ. Có người lại cẩn thận cân nhắc, vẫn sẽ đợi đến buổi sáng ngày hôm sau mới quay về nhà, nhưng trong lòng cũng bắt đầu sốt ruột. Hoặc cũng có những người có những chuyện bắt buộc phải làm, không đợi được đến trời sáng đã rời đi.

Có rất nhiều lúc, cuộc sống vẫn quan trọng hơn đại nạn.

So với những chuyện vừa mới xảy ra, thì việc ngày mai phải làm gì vẫn quan trọng hơn.

“Ăn ở đây đi?”

Ba người Lục Tân và số tám, còn có ông bảo vệ im lặng nhìn xuyên qua đám người đang trở về nhà kia.

Trong cô nhi viện không thể không có người, cho nên cô Tiểu Lộc không đi theo bọn họ, đây là cuộc tụ họp thuộc về ba người đàn ông bọn họ.

Trong màn gió đêm bọn họ khoác kín áo khoác ai cũng không nói gì

Bây giờ là đêm khuya, lại là lúc vừa mới vượt qua khỏi một nguy hiểm, muốn tìm một chỗ để ăn cơm không dễ dàng gì.

Có điều trùng hợp là, lúc bọn họ vừa bước đến nơi này chợt thấy ông chủ của quán cơm mới vừa trở lại từ trong hầm tị nạn, mở cửa quán cơm ra. Không đợi bọn họ hỏi, ông chủ đã nhìn thấy ý định của bọn họ, lập tức nhiệt tình mời bọn họ vào trong quán.

“Muốn ăn cơm đúng không?”

“Tới đây tới đây…”

“Gì mà muộn hay không muộn chứ?”

Giọng điệu của ông chủ cực kỳ lớn tiếng: “Khách đến ăn cơm chính là vì đói, nếu đang đói rồi sao có thể không nấu cơm?”

Đúng là một ông chủ nhiệt tình mà, Lục Tân ở bên cạnh âm thầm xúc động.

Anh ý thức được lực lượng giả tưởng của mình đối với thành phố này vẫn chưa biến mất, cho nên mới tạo thành nhiệt tình đặc thù như vậy.

Anh vốn dĩ còn đang nghĩ, mình có nên âm thầm loại bỏ sức mạnh giả tưởng ở trên người ông chủ này không, đỡ khiến cho người ta ở trong trạng thái nhiệt tình này phải chịu đựng thua thiệt nào đó. Sau đó đã thấy ông chủ dọn ra một chiếc ghế xếp nhỏ, ngồi ở trên quầy đồ, bắt đầu phân loại các loại thịt.

Từng miếng, từng miếng, ném nó vào trong thùng rác.

“Đây là…”

Lục Tân tò mò hỏi.

“Ai da, khách quan anh không biết thì thôi.”

Trên mặt ông chủ ngập tràn sám hối, nói tiếp: “Trước kia tôi đều chọn thịt hỏng và thịt mới lẫn với nhau, lúc nấu lên thì cho nhiều chút muối hơn. Dù sao khi ăn thì những người bình thường cũng không phân biệt được, cùng lắm cũng chỉ đau bụng một chút, sao có thể xảy ra án mạng được đúng không?”

“Nhưng mới vừa rồi tôi bỗng nhiên nghĩ thông suốt, người sống ở trên đời phải đối nhân xử thế, làm ăn không thể như vậy được.”

“Cho nên tôi lựa những phần thịt hỏng ra, sau đó mới nấu thịt mới cho mọi người.”

Lục Tân không kìm nén được bối rối. Trong lòng âm thầm từ bỏ ý định rút lực lượng giả tưởng về.

Ít nhất thì cũng đợi ăn xong bữa cơm này rồi hãy rút về.

“Không sao, không sao. Điều này không quan trọng, hai người nhìn menu đi, muốn ăn cái gì…”

Sau khi nhìn thấy ông chủ đi vào bếp, Lục Tân cũng nhiệt tình để menu từ trước mặt số tám và ông bảo vệ.

Bây giờ anh rất hào phóng.

Dù sao mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp xong cũng sẽ nhận được một số tiền lớn vào sổ tiết kiệm.

Nhất là lần này anh tự mình giải quyết được một ô nhiễm cấp S trên thế giới.

Sẽ nhận được bao nhiêu tiền cơ chứ?

Nếu như là anh ở lúc trước, nhất định sẽ hỏi Thanh Cảng xem nhiệm vụ này sẽ cho anh bao nhiêu tiền.

Nhưng lần này anh lại để đó, tạm thời không hỏi trước.

Bởi vì anh biết ô nhiễm lớn như vậy, đối với Thanh Cảng chắc cũng không có khái niệm gì. Bọn họ cũng không biết bản thân phải cho anh bao nhiêu tiền. Nếu như hỏi gấp bọn họ sẽ đưa ra một con số tùy tiện để lừa gạt anh, cho nên anh sẽ cho bọn họ thời gian để suy nghĩ thật kỹ.

“Gọi món…”

Vẻ mặt ung dung của Lục Tân và dáng vẻ đầy nhiệt tình khiến số tám và ông bảo vệ đều có chút lo lắng bất an.

Không thể hiểu nổi, bỗng nhiên Lục Tân dẫn bọn họ đi ăn khuya là vì điều gì?

Bầu không khí dần trở nên im lặng, biểu hiện của ông bảo vệ lại ổn định hơn, ông ta ho nhẹ một tiếng, cầm lấy thực đơn.

“Đậu phộng ngâm dấm, trứng vịt xào mặn…cho thêm một bình rượu trắng nữa.”

Nói xong liền đẩy menu đến trước người số tám, thản nhiên nhìn Lục Tân, biểu cảm giống như có thấy chết cũng không sợ.

“Rượu trắng cũng tốt lắm…”

Lục Tân nhếch mép một cái, nhưng cũng không nói gì, hỏi số tám: “Anh muốn cái gì?”

Số tám chỉ miễn cưỡng nhìn lướt qua menu, vẻ mặt vẫn rất mất mát, ngẩng đầu nói: “Không có đồ tôi muốn ăn.”

Lục Tân nhíu mày: “Vậy anh muốn ăn cái gì?”

Những món ăn trong quán cơm này đều rất đắt, hơn nữa ông chủ cũng đã cố ý lựa thịt tốt rồi, không phải sao?

Số tám vẫn cảm giác bất lực, lười biếng nói: “Món đậu phụ thối lần trước đem về, còn có món mầm thịt rất ngon.”

Ngay lập tức Lục Tân không phản ứng kịp.

Lần đầu tiên anh mời số tám ăn cơm, anh ta ăn như hổ đói vồ mồi, dáng vẻ đầy hưởng thụ.

Lúc đó anh còn tưởng anh ta bị điên rồi, hoặc là cố ý biểu hiện tự nhiên trước mặt anh.

Không ngờ đến, anh ta lại thật sự cảm thấy ngon miệng.

Im lặng một chút Lục Tân mới gật đầu nói: “Không có sao, chỗ này tôi còn mấy túi đậu hũ thối, là đặc sản của thành phố Hắc Trảo.”

“Vốn dĩ muốn chia cho mọi người, nhưng chia không hết, sau đó luôn đem theo bên người.”

“Thịt mầm thì không có, anh phải tự đi mua chút thịt bình thường thôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận