Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1230: Đã đến giờ tụ họp (1)

Nước mắt của Nhị Hào không ngừng chảy, Lục Tân thậm chí có thể cảm nhận được ấm áp nơi bả vai.

Lục Tân không ngăn cản hay khuyên nhủ cậu ta đừng khóc.

Thật giống như ở trong thế giới tuyệt vọng này, thứ duy nhất anh có thể cho Nhị Hào là hy vọng không đáng kể.

Vào giờ phút này, điều duy nhất anh có thể làm cũng chỉ là ôm lấy Nhị Hào, để cậu ta trút bầu tâm sự...

Đây là một thế giới của sự tuyệt vọng.

Ác mộng của thần không phải là một thế giới mà bất cứ ai cũng có thể chống lại.

Mỗi một người đều phải đối mặt với số phận bị nó đồng hóa.

Nhưng ở thế giới này, vẫn có người có thể chiến đấu ở một mức độ nhất định. .

Có nghĩa là, bằng một phần nhỏ nào đó trong nhân tính của con người mình, để giữ cho bản thân không phải bị nó đồng hóa hoàn toàn...

Hoặc tò mò, hoặc hy vọng.

Đây là vũ khí duy nhất của họ để chống lại những năm dài.

Lục Tân hy vọng rằng Nhị Hào có thể cầm cự lâu hơn một chút, bởi vì bản thân nhất định sẽ quay lại và đưa cậu ta rời khỏi.

Bên cạnh họ, ba thành viên câu lạc bộ đã ngừng nói chuyện từ lúc nào không hay.

Họ vươn cổ, hai mươi hai con mắt đồng thời trợn tròn nhìn Lục Tân và Nhị Hào đang ôm nhau, vẻ mặt kinh hãi.

Cú Đêm do dự một lát, duỗi ra một ngón tay ra, định chạm vào Lục Tân.

Nhưng hai người kia lập tức kéo cậu ta lại và lắc đầu tỏ vẻ nghiêm nghị.

"Số Chín, tôi thực sự ghen tị với anh."

Nhị Hào khóc một hồi lâu mới lặng lẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn lờ mờ đỏ hoe, quay lưng lại lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình. Cậu ta dường như cũng ý thức được, thân là một người đàn ông nằm trên vai một người đàn ông khóc như vậy là không tốt.

Lục Tân cũng rất hợp tác quay nửa người đi, không nhìn cậu ta.

Còn tình cảnh nào tệ hơn khi gục khóc trên vai một người đàn ông khác?

Đó có lẽ chính là bản thân, phải không?

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa có ba thành viên câu lạc bộ đang trợn tròn mắt, trong nháy mắt nhìn về phía mình.

Mặc dù không biết họ nghĩ tới điều gì, nhưng Lục Tân đã nghiêm túc cân nhắc tới vấn đề có nên để Nhị Hào giết họ diệt khẩu không.

Nhị Hào vừa lặng lẽ lau nước mắt, vừa nhỏ giọng hỏi: "Sau khi rời khỏi cô nhi viện, anh đã trải qua những gì?"

"Có cảm giác như anh thực sự đã thay đổi rất nhiều so với trước đây."

"Quả thật đã trải qua một số chuyện. Tôi đã đi học, gặp gia đình hiện tại, còn tìm được một công việc rất tốt và trở thành quản lý trẻ nhất trong công ty. Tôi còn tìm được một công việc làm thêm, có thể kiếm được rất nhiều tiền. Phải rồi, anh còn nhớ Tiểu Lộc không?"

"Cô ấy bây giờ đã trở thành viện trưởng, dẫn dắt rất nhiều em nhỏ chuyển đến một ngôi nhà lớn."

"Còn có Tiểu Thập Cửu, tôi đã tìm được em ấy..."

"Với cả Số Bảy, cô ấy, ài, cô ấy bây giờ làm giặc cướp ở vùng hoang dã..."

"Còn người tên Trần Huân, không biết anh còn ấn tượng không, ông ta... ông ta chết cực thảm..."

Lục Tân tâm sự rôm rả với Nhị Hào về những gì mình đã trải qua trong vài năm qua.

Nhị Hào nghe xong vô cùng thích thú: "Thật là đặc sắc, không biết có một ngày, tôi cũng có thể..."

"Có thể chứ."

Lục Tân nhẹ giọng bảo đảm: "Khi nào anh thoát khỏi cơn ác mộng này, tôi sẽ đón anh trở về Thanh Cảng, nơi đó bây giờ, rất tốt."

Nhị Hào khẽ gật đầu, trong đôi mắt trống rỗng ánh lên.

Trong khi họ đang nói chuyện, thế giới xung quanh mơ hồ bắt đầu có thêm chút biến đổi.

Lục Tân mơ hồ nghe thấy, xung quanh dường như có thêm rất nhiều tiếng nói.

Đó là âm thanh của vô số người đang lảm nhảm và cầu nguyện trộn lẫn vào nhau, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua thế giới này.

Thanh âm này càng ngày càng vang dội, dường như cả thế giới đều cảm nhận được sự dao động nhẹ.

Lục Tân thậm chí còn nhìn thấy trong hồ nước đen kịt phía xa, đang có bọt nước nhấp nhô mờ ảo, dường như có người đang lắc đầu.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng có một số vật chất đang nhanh chóng tràn vào thế giới này.

Sau một thoáng giật mình, anh đã hiểu đây là gì.

"Bọn họ lại bắt đầu thả người vào."

Nhị Hào chủ động lên tiếng trước khi Lục Tân hỏi và nhẹ nhàng nói: "Trước đó tôi từng nói với anh rằng, bây giờ bọn họ đã có cách đưa người vào mà không cần sự đồng ý của tôi, đây hẳn liên quan đến âm thanh đó, thứ đã lấy gì đó từ trên người tôi."

"Một trăm triệu cơ thể tinh thần..."

Lục Tân thì thào tự nói.

Trong lần xâm nhập trước đó, anh đã nghe lén được rằng Hỏa Chủng đã chuẩn bị 100 triệu cơ thể tinh thần.

Hẳn là để trao đổi gì đó với thế giới này.

Hoặc là, theo cách nói riêng của bọn họ, đó dùng để hiến tế.

Đây là nghi thức chuẩn bị cuối cùng trước khi cánh cổng địa ngục Hỏa Chủng mở ra.

"Tôi phải đi rồi."

Lục Tân nhìn về phía Nhị Hào, nghiêm túc nói: "Tôi đã hứa với anh, sau này nhất định sẽ đưa anh rời đi."

"Nhưng trước khi thực hiện lời hứa này, tôi định làm giúp anh một chuyện trước."

"Tên đã lừa dối anh đó, bất kể hắn là ai, là thứ gì, tôi đều sẽ tìm ra hắn và dạy cho hắn một bài học nhớ đời."

"Thứ hắn đã lấy đi từ chỗ anh, tôi cũng sẽ giúp anh lấy lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận