Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1073: Bình tĩnh nói chuyện không được sao? (2)

“Tôi chỉ là một người qua đường mà thôi.”

Trong lòng Lục Tân thực sự đang có chút rất không thoải mái rồi, nhìn thoáng qua con gà la hét của mình đang nằm trên mặt đất, cuối cùng anh vẫn cố gắng hết cứ bình tĩnh trả lời, nói: “Tôi ở chỗ này chờ một người bạn, có chút việc phải xử lý, không muốn dọa đến mấy người, cũng không có bất cứ một tia ác ý nào với các người cả……”

“Cho nên, đôi bên chúng ta ai cũng không cần phải động chạm đến nhau có được không?”

“Phi…”

Nghe thấy Lục Tân trả lời, xung quanh có vẻ hơi chút an tĩnh.

Vị tổ trưởng Long kia chợt cười ra thành tiếng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Tân một cái: “Không có ác ý?”

“Lúc cậu có ác ý là dáng vẻ như thế nào?”

Lục Tân khẽ nhíu mày.

Từ cách người này nói chuyện, anh có thể nghe ra người này không hề tôn trọng anh.

Vị tổ trưởng Long kia dường như cũng không có ý định nghe câu trả lời từ anh, giống như anh ta chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà thôi, sau đó lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng.

Người đàn ông râu xồm kia cũng bật cười ha hả một tiếng, cười tủm tỉm nhìn Lục Tân, nói: “Chúng tôi cũng có chuyện phải làm, không muốn gây trở ngại cho người khác, cho nên, cậu phải nói cho chúng tôi biết cậu ở chỗ này làm cái gì, đồng lõa hiện tại ở nơi nào, sau đó chúng ta sẽ đường ai nấy đi, có được không?”

Lục Tân nhíu nhíu mày, nhưng sau khi hơi trầm mặc một chút, anh vẫn nhẫn nại tính tình nói: “Tôi không có đồng lõa, việc tôi ở chỗ này không có liên quan gì tới mấy người cả, theo lý thuyết tôi cũng không cần nói cho các người biết tôi là ai, có điều nếu như các người cứ nhất quyết muốn hỏi, tôi cũng có thể nói cho mấy người biết tôi đến từ Thanh Cảng, còn về chuyện tôi đến đây để làm chuyện gì, bởi vì còn ảnh hưởng đến ước định của người khác nữa, cho nên không thể nói……”

“Mọi người vốn dĩ không chung đường, không ảnh hưởng gì đến nhau, mấy người lại cứ cố ý muốn hỏi, có phải là quá ngang ngược rồi hay không hả?”

Bốn phía xung quanh ngay lập tức trở nên an tĩnh.

Đám lực lượng vũ trang đứng thành một vòng liếc mắt nhìn nhau, cũng có mấy người đã không nhịn được mà bật cười.

Sàn sạt…

Nhưng cũng đúng vào lúc này, tai nghe của người râu xồm kia bỗng truyền đến âm thanh vô tuyến.

Tuy rằng ông ta sử dụng loại tai nghe có tính bảo mật cực cao, trên cơ bản dù cho có mặt dán mặt với ông ta thì cũng nghe không rõ những thanh âm truyền đến từ bên kia, nhưng Lục Tân lại nghe thật sự rõ ràng, dường như rằng những tiểu đội kia đang lần lượt báo cáo kết quả kiểm tra khu phế tích này lại cho ông ta.

“Tổ A, an toàn.”

“Tổ B, an toàn.”

“Tổ C, không phát hiện bất cứ điều gì bất thường…”

Người đàn ông râu xồm cầm súng kia nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua về phía tổ trưởng Long đang đứng bên cạnh.

Tất cả những tổ điều tra đều nói không có gì bất thường, điều này có nghĩa là, toàn bộ mảnh phế tích này cũng chỉ có một người đang đứng trước mặt ông ta kia thôi?

Không có đạn dược đặc thù, không có vật phẩm ký sinh, trên người cũng không có lực lượng tinh thần phóng xạ……

Quần áo trên người có chút giống với hàng vỉa hè, còn có vài dấu vết của việc leo trèo, cùng với dấu hiệu của loang lổ cũ nát…

Loại thuốc lá ngậm ngoài miệng cũng chỉ là loại hàng hóa kém chất lượng!

Thật sự chỉ là một kẻ điên thôi?

“Đừng dong dài…”

Cũng vào lúc mà trong lòng của người râu xồm kia đang thầm lẩm bẩm đánh giá, thì vị tổ trưởng Long mặc bộ đồ Đường màu trắng vốn đang cúi đầu nhìn máy tính bảng, bỗng nhiên cười “Xuy” một tiếng, có chút lạnh lùng nói: “Thời gian cũng đã sắp tới rồi, không có thời giờ để mà lãng phí đâu, cậu ta không muốn nói thì thôi.”

Người đàn ông to cao ôm súng ngay tức khắc hiểu ý, gật đầu, sau đó cười cười với Lục Tân.

Lục Tân không biết bọn họ đang nói cái gì, cũng không muốn biết, thấy đối phương nở nụ cười với mình, anh cũng chỉ lẳng lặng nhìn lại.

Nụ cười của người đàn ông cầm súng bỗng dưng trở nên thật ôn hòa, nói: “Cậu đi đi.”

Lục Tân hơi hơi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, anh giơ hai ngón tay lên chỉ chỉ về phía phương xa ra dấu, rồi ném qua một ánh mắt tò mò.

“Đúng vậy.”

Người đàn ông cầm súng kia cười gật gật đầu, nói: “Đi đi, xoay người sang chỗ khác, rời đi.”

Lục Tân nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi hạ tay xuống.

Tất cả những người trong lực lượng vũ trang khác đứng xung quanh đó đều nở nụ cười nhìn anh, hai người vốn đứng chắn sau lưng anh lúc này cũng dịch ra hai bên nhường đường cho anh đi.

Trên khuôn mặt của Lục Tân cũng đã thu hồi nét tươi cười.

Anh không có biểu cảm gì mà liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó ngồi xổm xuống đất nhặt con gà la hét lên, vỗ vỗ tro bụi trên thân nó.

Lúc này mới chậm rãi xoay người lại, đi về phía ban đầu anh được đưa đến.

Nhìn dáng vẻ chậm rãi rời đi của anh, những binh lính võ trang phía sau đều nở một nụ cười hiểu ý.

Cho nhau một ánh mắt ngầm hiểu, có mấy người hiểu ý, lặng lẽ thay thế những băng đạn bình thường, thay thế bằng một loại mới.

Ngay cả vị tổ trưởng Long kia, tựa hồ cũng ý thức được sắp tới sẽ xảy ra một chuyện đặc sắc lắm, cho nên anh ta tạm thời buông máy tính bảng xuống, ngẩng đầu nhìn lại đây, mà người đàn ông xấp xỉ 40 tuổi với bộ râu xồm kia thì im lặng mà lấy ra một cái ống dài màu đen, nắp ở trên họng súng.

Sau đó, ông ta nhìn Lục Tân xa xa đã chạy được tầm bảy tám bước rồi, sau đó ông ta đặt báng súng lên trên vai, nheo một con mắt lại.

Nhắm chuẩn.

Nhẹ nhàng hé miệng ra một cái, một luồng khói thuốc xì gà nồng đậm tỏa ra.

Sau đó, ông ra mạnh nhẽ bóp cò súng.

Đùng đùng đùng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận