Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 278: Một gia đình tốt biết bao!

Có thể đi về rồi.

Sau khi uống một nửa tách cà phê với sô cô la kia, Lục Tân đã có cảm giác này.

Anh có thể cảm thấy rõ ràng rằng mình đang bị theo dõi.

Đó là một cảm giác khó nói rõ ràng, giống như có ai đó trong bóng tối đang theo dõi anh, nhìn chằm chằm vào anh, nhưng dù anh có tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy người đó. Ngay cả người phục vụ mặc đồ hầu gái đen lúc này cũng không còn tranh cãi với Lục Tân nữa, mà đã quay trở lại quầy pha chế, trông có vẻ bận rộn nhưng lại như không chút bận rộn gì cả.

Nhiều người khi có cảm giác bị nhìn chằm chằm này đều sẽ vô thức nghĩ rằng đó là ảo giác.

Nhưng Lục Tân có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.

Anh vẫn không biết cụ thể mình đã bị trúng chiêu như thế nào, nhưng so với trải nghiệm của Tửu Quỷ lúc đó, anh đột nhiên hiểu được tại sao Tửu Quỷ lại trúng chiêu, Tửu Quỷ còn tưởng rằng cô là vì đang điều tra chuyện của tổ chức mà đã tự vạch trần bản thân, nên mới bị theo dõi, nhưng trên thực tế, sự thật có khả năng khác với những gì cô nghĩ, đối phương không phải vì nghi ngờ cô phát hiện ra gì đó nên mới theo dõi cô.

Nguyên nhân có thể chỉ là do cô ấy đã pha rượu vào cà phê của mình.

Nó đã phá hỏng sự tôn trọng của người ta đối với cà phê.

Sau khi suy nghĩ xong vấn đề này, Lục Tân vẫn chậm rãi uống hết cà phê.

Dù sao thì thì nó rất đắt.

Và anh muốn chắc chắn rằng đối phương đã hoàn toàn để mắt đến anh ấy.

Sau đó, anh đứng dậy và mang chiếc túi trên lưng ... Em gái vẫn luôn giữ chặt chiếc túi của anh, cố gắng tìm ra viên kẹo từ trong đó. Bên ngoài, Lục Tân thường giả vờ như không nhìn thấy em gái, trực tiếp đeo cả chiếc túi cùng với cô lên vai mình.

Thanh toán, nhận tiền thừa, rời đi.

Sau khi Lục Tân đi qua đường, anh quay đầu nhìn lại, thấy quán cà phê đó có một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Dưới ánh mặt trời, nó hiện lên một cách mờ ảo, như thể bị lóa do khúc xạ ánh sáng.

Phía sau ô cửa kính phản chiếu khung cảnh bên kia đường, cảm giác như có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình càng mạnh mẽ hơn.

Lục Tân bắt xe điện đến điểm dừng bên cạnh ga xe lửa thành phố vệ tinh số bốn, lấy chiếc xe máy anh đã đặt trước ở đó.

Vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bị tổ chức đó nhốt nên ngay từ đầu anh đã thỏa thuận với Tửu Quỷ là sau khi vào quán cà phê sẽ không trực tiếp liên lạc, tránh cho đối phương nảy sinh cảnh giác với sự tiếp xúc của hai mục tiêu.

Sau khi lấy xe, Lục Tân trực tiếp lên tàu cao tốc trở về thành phố vệ tinh số hai.

Lúc này Tửu Quỷ có lẽ đang quan sát anh ở đâu đó, khi nhìn thấy hành động của anh, cô sẽ hiểu rằng anh đã bị đối phương nhắm tới thành công, và khi anh lên tàu cao tốc, Tửu Quỷ sẽ trực tiếp đi sắp xếp để chuẩn bị bắt giữ tổ chức đó.

Chỉ cần anh chắc chắn mời đối phương làm khách thành công, một cuộc gọi đến, bên phía Tửu Quỷ sẽ ngay lập tức hành động.

"Có khi nào đối phương không theo kịp mình bởi vì mình đang trở lại thành phố vệ tinh số hai, khoảng cách tương đối xa không nhỉ?"

Đây vốn là một trong những lo lắng của Lục Tân.

Tuy nhiên, sau khi lên tàu cao tốc, anh cảm nhận kỹ càng và nhận thấy cảm giác bị nhìn chằm chằm đã mạnh mẽ hơn nên cũng yên tâm.

Chỉ cần nhìn chằm chằm vào mục tiêu, sẽ như thế đã dính chặt vào đối tượng đó.

Khi đêm đến, những con quái vật tinh thần sẽ tự nhiên đến tìm mục tiêu và giết chúng.

Đây thực sự là một cách giết người vô hình ...

Lục Tân ngồi trên tàu cao tốc, vừa ấn cái túi không cho em gái mở ra, vừa nhắm mắt lặng lẽ suy nghĩ.

Mặt trăng đã chuyển sang màu đỏ, rất nhiều điều trên thế giới này cũng đã thay đổi.

Sau khi đến nhà ga của thành phố vệ tinh số hai, Lục Tân nhận lại chiếc xe máy của mình, kiểm tra kỹ xem có trầy xước gì không rồi phóng xe về nhà. Lần này lên thành phố vệ tinh số bốn, anh tưởng sẽ xảy ra trận chiến ác liệt nên mang theo xe máy, chuẩn bị sẵn tâm lý, không ngờ diễn biến mọi chuyện vẫn rất nhẹ nhàng, lại không phải dùng tới, coi như đã mang xe lên vô ích...

Anh không vội về nhà, trước tiên anh đi xe đến chợ, mua một ít dưa chuột, cà tím và cắt nửa miếng thịt ba chỉ, khi thấy sò vừa vớt được khá tươi, cũng dằn lòng mua nửa cân, sau đó treo trên tay lái và lắc lư đi về nhà.

Khuyết điểm lộ ra của việc đi xe máy này là rất khó mặc cả khi mua đồ ăn.

Người ta nhìn vào xe máy của anh bất giác lại tăng giá lên vài xu.

Đẩy xe máy vào hành lang khóa cẩn thận, Lục Tân xách đồ lên tầng, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy cha mẹ đang ngồi hai bên bàn ăn, không biết vừa rồi bọn họ nói cái gì, lúc này cả hai đều im lặng, bầu không khí trầm lắng.

Nghe thấy tiếng Lục Tân trở về, hai người đồng thời quay đầu lại.

Một khuôn mặt lộ ra nét cười, một khuôn mặt lại trở nên ảm đạm hơn.

Trước khi họ nói chuyện, Lục Tân giơ đồ ăn của anh lên, nói "Con đã chút đồ để thêm vào bữa tối rồi đây!"

Cha bị Lục Tân cắt ngang, không biết phải tỏ vẻ gì, hừ lạnh một tiếng.

Mẹ cười dịu dàng: "Ôi trời, không phải con vừa cải thiện cuộc sống hai ngày trước sao?"

Lục Tân cười đáp: "Con vừa đi công tác, có thể được một ít trợ cấp, dùng một phần mười mua đồ ăn vẫn là có thể mà."

Mẹ mỉm cười nhìn anh: "Gần đây con hào phóng rồi ha..."

Lục Tân có chút ngượng ngùng nói: "Chủ yếu là cho cha mẹ ăn. Trước đây vất vả quá rồi."

Sắc mặt của mẹ và cha dường như có chút thay đổi.

Mẹ đứng dậy nói: "Vậy thì để mẹ nấu, trời sắp tối ..."

Cô em gái bám chặt lấy túi xách của Lục Tân và nài nỉ: "Em muốn ăn kẹo, anh mau đưa cho em đi ..."

Lục Tân nắm chặt không chịu buông ra, chân thành giải thích: "Thật sự là hết rồi..."

"Gấp gáp đi làm thế, vội vàng để đi làm mấy việc nguy hiểm thay cho người ta à..."

Khi Lục Tân miễn cưỡng lấy trong túi ra nửa viên kẹo đưa cho em gái để xua cô đi, sau đó anh ngồi xuống sô pha, người cho vẫn luôn âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm anh lúc này mới đột nhiên nói: "Là vì mày rất nóng lòng muốn lên cái giai đoạn thứ hai quỷ quái để đi xem cái bí mật kia sao? Cuộc sống hiện tại khiến mày cảm thấy rất khó chịu đúng không? Rốt cuộc mày... bất mãn nhiều đến thế nào mà lại phải cố thế hả? "

Đối mặt với ánh mắt dường như cô đọng lại thành chất thật của cha, một lúc sau Lục Tân mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Anh nhìn cha cười nói "Ở nhà còn rượu không? Tối con uống với cha một ly."

Trong đôi mắt đỏ như máu dường như luôn trong trạng thái say rượu của cha hiện lên một màu u ám lạnh lùng.

Anh có thể cảm thấy rõ ràng sự tức giận trên người ông ngày càng tăng lên.

Một lúc sau, ông mới cười lạnh nói: "Lúc nào cũng giả vờ bình thường như vậy, mày không mệt à?"

"Dáng vẻ mình thích thì sao có thể gọi là giả vờ ra được ạ?"

Lục Tân cười nói với cha: "Con thật sự rất muốn uống cùng cha một ly."

Cha im lặng một lúc, như một ngọn núi lửa đang đè nén sức mạnh vô hạn, nhưng không thể phun trào.

"Đúng rồi……"

Lục Tân như thể vừa mới nhớ tới chuyện này, nhẹ nhàng cười cười, ngồi lên chiếc ghế đối diện, cảm thấy áp bách của cha gần như bao trùm cả phòng khách, anh cũng cười nói với mẹ đang nấu ăn trong bếp: "Tối nay, không chỉ có chúng ta ăn tối, con còn mời hai người bạn đến nữa... có lẽ là hai người, cũng có thể nhiều hơn một chút, vì vậy chúng ta phải..."

"Hi hi......"

Mẹ đang nấu ăn trong bếp chợt bật ra tiếng cười nhưng lại nhanh chóng che miệng lại.

Qua cửa kính của phòng bếp, có thể thấy bà ấy đang nấu ăn trong khi cố nén một nụ cười.

"Em muốn... Em muốn chia sẻ một người bạn..."

Cô em gái đang dùng răng cạo miếng kẹo ngay lập tức vui vẻ giơ tay lên.

"Hừ......"

Cha nặng nề hừ một tiếng, ánh đèn trong cả căn phòng cũng rõ ràng mờ đi, như thể cả tòa nhà đang nhanh chóng chìm xuống, nhưng đó chỉ là ảo giác, sau khi sững sờ một chút, sẽ nhận thấy không có gì thay đổi. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường ngoài cửa sổ đã sáng lên, từ khi đèn trong phòng còn chưa bật, bóng dáng của người cha đã trở nên mờ ảo, như một cái bóng.

"Nếu mày đã có bạn sắp đến..."

Sau khi hừ một tiếng xong, cha không hề nổi giận, mà ngược lại trong giọng nói có một chút nhẹ nhõm hiếm thấy.

"Vậy thì tất nhiên chúng ta phải chiêu đãi người ta tử tế rồi.."

Anh nhìn em gái phấn khích đến mức hai mắt sáng ngời, cô vui vẻ đến mức suýt chút nữa vặn mình thành cái bánh quai chèo, rồi lại nhìn tư thế nấu nướng trong bếp càng ngày càng tao nhã của mẹ, một tay bà lật muỗng chiên, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển như đang nhảy múa.

Cuối cùng, anh nhìn cha đang quay lưng lại cửa sổ, gần như có thể nhìn thấy nét cười mờ nhạt trên khuôn mặt của ông.

Tâm trạng của Lục Tân dần trở nên sáng sủa hơn.

Gia đình lương thiện ấm áp thế này thật tốt biết bao ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận