Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 651: Người tốt đúng là chết cũng không xong (3)

"Tôi tiễn anh."

Đang lúc Lục Tân lo lắng lấy và trực tiếp lên đường tìm xe quay về hay là đi tàu lửa để quay về, Cao Đình đã lái một chiếc xe gắn máy đến, chị ta uống ít nhất cũng khoản một cân rượu đến nhưng lúc này mặt vẫn không hề biến sắc, chân sau chống đất, mỉm cười nhìn Lục Tân.

Mặc dù có hơi nghi ngờ về việc Cao Đình lái xe sau khi uống rượu, nhưng nhìn ánh mắt của chị ta, Lục Tân vẫn bước lên xe.

Giữa tràng tiếng ồn ào của đám lão tài xế, Cao Đình vặn tay lái một cái, lái xe khỏi khách sạn.

"Anh là đang sợ chúng tôi bị liên lụy, cho nên mới đặc biệt đến xem chúng tôi một chút à?"

Trên đường, Cao Đình đưa mắt nhìn về phía trước, giọng nói hoà với tiếng gió truyền đến anh.

Lục Tân không biết trả lời như thế nào, đành phải ừ một tiếng.

Cao Đình cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là cầm vững tay lái cả đường, sau khi đã đi rất xa rồi mới khẽ nói:

"Cảm ơn anh."

Lục Tân có hơi ngạc nhiên: "Khách sáo như vậy làm gì chứ, không phải là điều nên làm hay sao?"

Cao Đình cười một tiếng, bảo: "Rất nhiều người đều cảm thấy, trên hoang dã, điều phải làm duy nhất chính là sống sót."

Lục Tân nghe được một cảm xúc khác thường từ trong lời nói của chị ta, trầm mặc một chút, mới cười nói:

"Người ở trên vùng hoang dã, có khả năng giúp đỡ thì giúp một chút, lời này phải nên nói lúc gặp mặt cô lần đầu tiên mới đúng."

Lời này, bọn họ đã nói đến lần thứ ba rồi.

Một lát sau, Cao Đình mới cười nói: "Anh giúp chúng tôi, thật sự chỉ là bởi vì câu nói này sao?"

Lục Tân muốn nói, thật ra ban đầu là vì nửa xe hàng kia, nhưng dường như nói ra lời này không tốt cho lắm.

Trái lại, sau khi Cao Đình trầm mặc một hồi, bỗng nhiên khẽ hít một tiếng rồi bảo:

"Thật ra lời này là do người đàn ông trước đây của tôi nói đấy, anh ấy nói tất cả mọi người đều sống rất khó, cho nên có thể gặp thì giúp một tay, mặc dù trên hoang dã này rất nguy hiểm, cũng chẳng ai cần phải đần độn đi làm người tốt cả, nhưng ít nhất làm người xấu thì không cần phải quá nóng vội trong chuyện này."

"Lúc đầu, tôi cảm thấy anh ấy rất ngây thơ, lúc trên hoang dã đầy những đoàn kỵ sĩ, cũng chỉ có anh ấy làm người tốt."

"Sau đấy anh ấy chết rồi, tôi đều cảm thấy là do ông Trời đã nhận anh ấy về, người tốt như anh ấy không xứng để sống."

Dường như là vì đã chuếnh choáng rồi, Cao Đình cũng nói nhiều hơn so với bình thường một chút, còn có thêm một chút nhu hoà và nỉ non nữa:

"Mặc dù tôi thường xuyên mơ thấy anh ấy, nhưng có đôi khi tôi cũng đang suy nghĩ, làm vậy có đáng hay không?"

"Khắp thế giới đều là người xấu, sao tôi hết lần này đến lần khác đều quên không được cái người tốt kia như thế chứ?"

"Mãi cho đến khi gặp được anh..."

"Cho nên, tôi mới muốn cảm ơn anh, chẳng những cảm ơn anh vì mối ân tình lớn về việc giúp đỡ lần này."

"Tôi cảm ơn anh, chủ yếu là bởi vì anh đã nói cho tôi biết."

Chị ta dừng một chút, rồi lại khẽ nói: "Hoá ra, trên thế giới này vẫn còn có người giống như anh thế này."

"Hoá ra, cho dù là ở trên vùng hoang dã thì người tốt vẫn chưa hề chết hết."

Nghe thấy chị ta cố ý nói rất nhẹ nhàng, rất tùy ý, Lục Tân bỗng nhiên nghĩ đến việc ở vực sâu.

Loại áp lực không vứt đi được trước đó, lúc nghe thấy chuyện ở vực sâu, trong nháy mắt đã biến mất.

Viện nghiên cứu cảm thấy tuyệt vọng vì không thể nào giải quyết được ngọn nguồn của vực sâu, cho nên thế giới này đều phải chuẩn bị tốt có một ngày vực sâu kia hoàn toàn ô nhiễm thế giới này, nhưng nhìn từ những người hoặc những chuyện mà bản thân mình gặp phải, dường như vẫn chưa đến mức bi quan như thế.

"Trên đời này vốn vẫn còn người tốt mà."

Nghĩ như vậy, anh cười đáp trả: "Cô cũng vậy mà, lão Chu với tiểu Chu cũng thế, người trong đội xe cũng thế."

Cao Đình cười nói: "Trước kia bọn họ là một đám hồ đồ trên địa cầu, bao gồm cả hiện tại, cũng không thể nào tốt được."

"Ít nhất là tôi thấy tốt."

"Có lẽ là bởi vì bọn họ đi theo cô kiếm cơm ăn, nên đã bị cô ảnh hưởng đi..."

Lục Tân cười trả lời, khẽ đáp: "Chuyện làm người tốt này, cũng là có thể truyền cho những người khác đấy."

Bọn họ chậm rãi trò chuyện, băng qua dưới từng ngọn đèn đường, hai bên là những áng mây tía chói mắt.

Ban đầu là vì Lục Tân không nhận được kết toán, cho nên có một tâm trạng không tốt lắm, giờ đã dần dần khá hơn nhiều rồi.

Đồng thời cũng vào lúc này, quay về khách sạn, đám lão tài xế tiếp tục uống cũng đang nghị luận:

"Lần này, đội xe của chúng ta cũng quá may mắn rồi, gặp nhiều chuyện như vậy nhưng cuối cùng đều có thể chống chọi được."

"May rằng lúc trước có một câu của đầu xe, giữ anh Tiểu Lục lại."

"Đây không phải là nguyên nhân đoàn xe chúng ta luôn làm việc không đáng tin cậy sao?"

"Đổi lại là một đội xe khác, nói không chừng thấy anh ta lẻ loi một mình, lại lái xe tốt thì đã trực tiếp cướp rồi đấy..."

"Nếu như lúc ấy chúng ta cũng cướp, vậy sẽ có kết cục thế nào nhỉ?"

"A... Nếu như lúc ấy không phải là bởi vì đầu xe coi trọng anh ta, nói không chừng tôi thật sự đã động tâm tư này rồi đấy..."

"Nghĩ mà sợ đấy..."

Trong cuộc nghị luận ầm ĩ, bỗng nhiên Tiểu Chu lại "a" một tiếng.

Đám người vội vàng nhìn xem: "Sao vậy?"

Tiểu Chu mang vẻ mặt đưa đám nói: "Chú, chúng ta còn nợ anh Tiểu Lục tiền nửa xe hàng đấy, quên mất rồi..."

Lão Chu cũng lập tức vỗ đùi: "Đến thăm mà chỉ lo uống rượu.."

"Quay lại Thanh Cảng mà anh ấy đến đi..."

"Anh ấy ở thành phố vệ tinh mấy nhỉ? ... 5 đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận