Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 222: Phương thức xử lý của mẹ (1)

Khi Tần Nhiên nói câu này, giọng điệu của anh ta rất lạ, vừa có chút điên cuồng vừa có chút sợ hãi không che giấu được.

Nghe anh ta nói, cả mẹ và em gái đều tò ngẩng đầu lên nhìn.

Họ nhìn thấy, trên ngọn núi được bao quanh bởi thị trấn nhỏ này, ở vị trí của một căn biệt thự, như thể có thứ gì đó mở mắt ra.

Ngay sau đó, một âm thanh dày đặc khó hình dung, từ phương hướng đó xa xa truyền đến, giống như một bầy ong đang tụ lại với nhau, vo ve đôi cánh dao động, lại cũng giống như vô số mảnh thủy tinh vỡ, được đặt lại một chỗ, rồi chà sát với nhau một cách liều mạng.

Làn sương mỏng đang bao phủ khu vực phạm vi bán kính 50 ki lô mét vào lúc này như thể đột nhiên vỡ vụn như thủy tinh.

Vào khoảnh khắc này, toàn bộ Thị trấn Vui Vẻ, tất cả những cư dân vẫn còn sống và chưa bị ô nhiễm, đồng loạt ngẩng đầu lên.

Họ quay mặt về hướng ngôi biệt thự nhỏ trên đỉnh núi, lộ ra ánh mắt kinh ngạc và thích thú.

"Rầm rầm rầm...”

Đó là âm thanh của đám đông đang chạy như một cỗ máy.

Ở phía sau thị trấn, trên ngọn núi mọc đầy cây tùng bách, nằm bên dưới đống lá thông dày đặc, lần lượt từng vật thể hình người ngồi dậy, sau đó bọn họ thẫn thờ nhặt vũ khí bên cạnh lên, hầu hết đều là những cây súng đã gỉ sét, sau đó tập hợp lại thành nhóm.

Hết hàng này đến hàng khác, lao thẳng xuống sườn núi và xông về phía rìa thị trấn.

Những người này đều mặc quần áo khác nhau, mặc dù họ đã thối rữa một cách nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể thấy rằng, có vài người đang mặc đồng phục vũ trang, có vài người thì mặc áo blu trắng, chỉ có một chuyện không khác nhau, đó chính là tất cả bọn họ dường như đã chết rồi, nhưng bây giờ thì sống lại.

Trong những căn nhà tối om của thị trấn, cũng đột nhiên sáng lên ánh đèn màu đỏ, mỗi căn đều có hai ngọn.

Ngay sau đó, tất cả các cánh cửa đang được đóng chặt, đồng thời bị mở ra, bên trong lần lượt từng người đi ra. Chỉ là thoạt nhìn giống như người, nhưng khi đi dưới ánh trăng máu, mới phát hiện thần sắc của bọn họ đều đã bị biến dạng.

Từng người một đi đến bên dưới ánh trăng máu, sau đó há miệng rộng ra.

Một cái gai nhọn màu đen mọc ra từ miệng họ, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên dưới mặt trăng máu.

Cả thị trấn nhỏ, giờ phút này đây dường như đều sống dậy.

Vô số ánh mắt, từ khắp mọi hướng trong thị trấn, đổ dồn về vị trí của Lục Tân.

"Vù..."

Giọng nói dày đặc và phức tạp dần dần vang lên trong không khí, khiến tâm trí người ta nhức nhối.

Sự biến dạng của không khí càng rõ ràng hơn, ngay cả ánh sáng của mặt trăng máu cũng bị khúc xạ lại, như thể đã xuất hiện vô số mặt trăng máu.

"Vui rồi đây...”

Cơ thể của em gái lúc này hơi hơi ngồi thẳng lên, đôi mắt phát sáng nhìn về phía sau thị trấn.

Cô thấp giọng xuống nói, giọng nói có chút mơ hồ không rõ.

Mẹ cũng đang nhìn về hướng đó vào lúc này, trên mặt không nói rõ được đó là một nụ cười hay là đang ngạc nhiên: "Hóa ra là thế này..."

Khi giọng nói của họ vang lên, không khí càng trở nên méo mó hơn.

Âm thanh dày đặc và phức tạp đó cũng trở nên nhiều hơn.

Đôi mắt của họ, đều vô cùng tò mò, họ nhìn về phía biệt thự phía sau thị trấn.

Tại biệt thự nhỏ trên ngọn núi do trấn nhỏ trấn giữ, đang có một bóng người chậm rãi xuất hiện.

Cô ấy trông có vẻ chỉ là một cô gái trẻ, trên người mặc một chiếc áo thun bình thường, để mái tóc đen dài.

Từ phía rìa thị trấn nhìn sang đó, khoảng cách vốn đã rất xa, nhưng dường như dù cách bao xa, người ta cũng có thể dễ dàng nhìn thấy bộ dạng của cô ấy. Đó là một khuôn mặt rất xinh đẹp, chẳng qua là đôi mắt vừa đen vừa to, sâu thẳm không đáy và lộ ra vẻ hơi đờ đẫn.

Cô gái này bay lên không trung bên trên ngôi biệt thự, đồng thời chậm rãi tiến về phía trước.

Mãi cho đến khi cô lên đến độ cao mười mấy mét, thân thể cũng bước ra khỏi vị trí biệt thự nhỏ, mới có thể nhìn rõ toàn bộ diện mạo của cô ấy.

Nửa trên của cô ấy là thân hình của một cô gái trẻ, nhưng nửa phần dưới, lại không có hai chân.

Phía sau cơ thể cô ấy, kéo theo một quả trứng khổng lồ, hay nói đúng hơn, là cái bụng, giống như bụng của con kiến hoặc con ong vậy.

Cái bụng đó cao khoảng bảy tám mét, dài mười mấy mét, tổng thể hiện lên một màu trắng bệch như thể đã ngâm nước quá lâu.

Bên trên đầy các nếp gấp, được khảm một vài chấm đen.

Dưới ánh trăng máu, cô ấy hiện ra hình dáng toàn thân, đôi mắt đen láy, chậm rãi nhìn sang vị trí của Lục Tân.

"Cô ấy là một trong những sinh vật huyền bí mạnh mẽ nhất mà tổ điều khiển đã phát hiện ra cho tới hiện tại."

Nhìn thấy bóng dáng to lớn kì dị dần dần ló dạng từ hướng của căn biệt thự nhỏ, trên mặt Tần Nhiên, dường như cũng lộ ra một loại cuồng nhiệt và kính ngưỡng mà bản thân anh ấy cũng không thể kiềm chế nổi: "Mà tôi, thân thể hiện tại này đây, chính là một trong những đứa con của cô ấy, cho nên..."

Anh ta ngẩng đầu nhìn Lục Tân: "... Anh xác định muốn giết tôi trước mặt cô ấy sao?”

Lục Tân im lặng, bóng đen phía sau anh ấy, lúc này dường như cũng trở nên có chút im lặng.

Chỉ có đôi mắt đỏ như máu kia, màu sắc càng sẫm hơn, tràn đầy sự thô bạo.

Để ý thấy phản ứng của anh, trên mặt Tần Nhiên lộ ra vẻ kiên quyết.

Anh ta cầm chiếc hộp bạc kia lên và bắt đầu lùi lại một cách chậm rãi.

Anh ta đang lùi về hướng của Nữ Vương.

Cũng may bình thường bản thân anh ta khá cẩn thận, chọn tạm trú ở nơi này, như vậy thì ngay cả khi thế lực mạnh nào đó đuổi đến, cũng có thể sử dụng sức mạnh của Nữ Vương để cắt đứt, tuy nhiên, bây giờ làm đến mức Nữ Vương thức tỉnh, bản thân cũng tuyệt đối không thể toàn thây mà thoát được, nhưng lúc trước sớm đã lên kế hoạch cả rồi, vẫn đủ để chừa lại cho bản thân một tia cơ hội sống sót, cũng đỡ hơn phải rơi vào trong tay con quái vật này…

"Vù..."

Suy nghĩ trong đầu Tần Nhiên còn chưa biến mất, anh đột nhiên cảm thấy màng nhĩ mình ong ong, đầu óc trở nên trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận