Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 691: Để hắn đi (1)

"Vù..."

Âm thanh nặng nề nổi lên, phát ra một tiếng thở gấp rõ ràng, anh tăng nhanh mã lực lao về phía trước.

Nếu như đã xác định phải đi lên con đường này, vậy cũng phải quyết định xông đến, Lục Tân cũng không tiếp tục do dự chút nào nữa.

Anh không có thời gian để lãng phí, cũng không hy vọng những cảm xúc không liên quan ảnh hưởng đến mình, cho nên đã xông thẳng lên.

Dù trong khu rừng um tùm kia có thứ quái dị gì đi chăng nữa, thì anh cũng phải xông lên.

"Bẹp bẹp bẹp ..."

Lốp xe nện xuống bùn đất, tốc độ càng lúc càng nhanh, nó lao thẳng về phía trước như một con dã thú đang nổi giận. Mang theo một loại hung ác không thèm nói đạo lý, thẳng tắp cán về phía những đám người chết chất đống bên đường.

Nhưng mà, dù sao cũng không biết đối phương còn sống hay đã chết và họ vẫn còn mang dáng vẻ của con người, dường như cứ cán qua như vậy cũng không được tốt cho lắm.

Vì vậy, Lục Tân đã dành cho bọn họ đầy đủ sự tôn trọng.

Anh bấm còi.

'Toe toe teo…"

Tiếng còi inh ỏi và tiếng gầm rú của động cơ đã phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm trong cơn mưa nhẹ.

Đèn pha càng giống như những thanh kiếm sắc nhọn, quét thẳng về phía trước.

Ấn còi mang ý nghĩa là tôi muốn vượt qua, nên tránh thì mau tránh qua cho tôi.

Nhưng trong khu rừng um tùm đó lại không có bất cứ động tĩnh gì, có điều, vài sinh vật khô khốc gầy gò mang dáng vẻ con người ở phía trước bị ánh đèn pha chiếu đến, chúng từ từ nhìn về phía đầu xe, động tác cứng ngắc, đần độn, dường như có thể nghe thấy được cả tiếng xương cốt răng rắc.

Miệng chúng cũng đang mở ra một cách chậm rãi, như thể chúng muốn phát ra một loại tiếng gào rú nào đó.

Nếu bọn chúng đã không cho qua, vậy Lục Tân cũng không cần khách sáo.

Lúc những con quái vật này chậm rãi mở miệng và vẫn chưa kịp phát ra âm thanh thì đầu xe đã đâm sầm vào.

"Rầm, rầm…"

Dường như, cơ thể của những sinh vật này rất yếu ớt, cũng chỉ như người bình thường mà thôi.

Dưới đà của chiếc xe tải, những sinh vật xung quanh cũng lập tức bị cán thành nhiều mảnh.

Một đống tay chân gãy vụn bay ra ngoài, cũng có không ít bị cuốn thẳng vào gầm xe. Có một chút dính dớp của chất lỏng nào đó chảy xuống và bắn tung tóe trên kính phía trước của xe tải, giống như từng mảnh từng mảnh graffiti trừu tượng, và thậm chí còn có cả một cánh tay dính sát lên trên đó nữa…

"Đây là…"

Lục Tân thầm rùng mình trong lòng, anh tăng ga lao về phía trước.

Dưới ánh đèn xe chiếu sáng, càng lúc có càng nhiều đầu người xuất hiện, chúng chậm rãi chuyển động giống như thủy triều.

"Rốp rốp…"

Tiếng bánh xe cán qua xương cốt, âm thanh rờn rợn thấu xương vang lên xung quanh.

Thoạt đầu thì có vẻ dễ dàng, nhưng khi chiếc xe tải càng đi vào vực sâu, Lục Tân chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Khu rừng um tùm người chết này đang trở nên sinh động hẳn lên.

Càng vào sâu, những cái “cây” trong rừng càng linh hoạt hơn, thậm chí ngay cả khi xe tải lao tới trước mặt thì chúng cũng bò lên theo.

Chúng giương nanh múa vuốt, và dường như còn có vài con trong miệng vẫn còn đang phát ra tiếng chửi bới, nhanh chóng trèo lên trên chiếc xe tải.

Ngay cả cánh tay trên kính chắn gió trước của xe cũng cào ngón tay vài cái rồi bò về phía thùng xe.

"Ầm ầm ầm…"

Đám đội trưởng Lý Kiến và những người khác ở sau thùng xe không hề do dự mà nổ súng.

Từ gương chiếu hậu, Lục Tân có thể nhìn thấy đã có không ít "người cây" trực tiếp bò vào thùng xe.

Mặc dù động tác của chúng vẫn còn rất chậm, nhưng với con số này cũng đã tạo thành một hình ảnh cực kỳ đáng sợ rồi.

"Đưa súng cho tôi, đưa súng cho tôi..."

Ngay cả nhân viên nghiên cứu Vương Tùng cũng hét lên, vừa hét vừa cầm lấy máy tính bảng đập vào những cánh tay đang tiến vào.

"Bốp bốp..."

Ô cửa sổ bên cạnh Lục Tân cũng bị đánh vỡ tan tành, vài bàn tay gầy gò, khô đét với những chiếc móng tay nhọn và mảnh chộp về phía anh. Một tay Lục Tân giữ lấy vô lăng, tay kia chộp lấy nó. Chỉ trong nháy mắt liền đem mấy cánh tay kia xé nát.

Sau đó anh trượt tay xuống dưới, rút một cây súng ra rồi ném xuống cho nhân viên nghiên cứu Vương Tùng.

Sau đó lại thuận tiện lấy một cây súng khác ra, ló ra cửa xe, bắn một phát vào cái xác khô đang bò đến trước mui xe.

"Như thế này cũng không phải là cách..."

Sau thùng xe, đội trưởng Lý Kiến vừa bắn rơi vài cái xác chết, đột nhiên nhìn về phía trước rồi hét lên một tiếng.

Lục Tân hiểu ý anh ta.

Trên tròng kính cho thấy, lúc này khoảng cách đến máy phát thứ bốn mươi lăm chưa đến trăm mét.

Nhưng tiến độ của xe tải ngày càng chậm.

Xác chết xung quanh không chỉ biết trèo lên xe mà còn biết đủ các thủ đoạn công kích.

Một số bị cuốn vào gầm xe, kẹt dưới đấy không rõ nguyên nhân, chất đống ngày càng nhiều, tạo thành ma sát rất lớn, một số bị cuốn vào dưới bánh xe, chất lỏng sền sệt khiến lốp bánh xe bị trượt, càng lúc càng không thể trụ được ở mặt đất ẩm ướt.

Lúc này, họ thực sự như đang lao vào khu rừng um tùm, bị vô số dây leo và cây chết làm kẹt lại và kéo chậm lại.

Nếu đã như vậy, chỉ có một cách là bỏ xe...

Có điều…

Lục Tân theo bản năng quay đầu nhìn nhân viên nghiên cứu Vương Tùng và đội trưởng Lý Kiến.

Một khi bỏ xe, họ sẽ bị bao quanh bởi những đám xác chết này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận