Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 649: Người tốt đúng là chết cũng không xong (1)

Bích Hổ mang về ba chiếc xe gắn máy, cũng đã kéo trở về khách sạn, để ở ngay trong sân sau.

Ban đầu, Lục Tân dự định tự mình cưỡi moto đến, nhưng nghĩ rằng hai chiếc này cũng là của người ta, không thể không quản, thế là đã bỏ ra hai mươi tệ thuê một chiếc xe vận tải nhỏ ở ngay bên cạnh khách sạn, mang hai chiếc xe cũ bỏ vào trong thùng xe.

Còn mình thì ngồi trong thùng xe, lắc lư ung dung cùng đi đến khách sạn Đại Thành.

Lúc chạy đến nơi này, từ xa xa đã thấy một hàng xe tải cao lớn kia.

Đội xe này đến từ thành phố Hồng Diệp, vừa mới xử lý xong hàng hoá mà họ sưu hoang được trên đường, đang chuẩn bị chọn mua chút gì từ thành phố trung tâm trở về.

Mặc dù, dọc theo đoạn đường này họ đã trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí nhân số cũng đều giảm đi hơn hai mươi người, nhưng dường như lại chẳng hề có việc gì có thể làm thay đổi kế hoạch của bọn họ cả, giao hàng, bán hàng, lại mua hàng, vừa kiếm được lợi nhuận đi về, đấy mới là điều quan trọng nhất.

A", anh Tiểu Lục..."

Vừa vào khách sạn, Lục Tân đang tháo hai chiếc xe moto kia đã liền nhận được sự tiếp đón của Tôn Cẩu Tử...

Thoáng một cái, khiến cho Tôn Cẩu Tử kinh hãi đến ngỡ ngàng, kêu một câu rồi lại chợt vội nhỏ giọng xuống.

Biểu cảm trên mặt vừa vui mừng vừa lo lắng: "Sao anh lại trở về rồi? Không phải anh đã..."

Cậu không thể nói nữa, hai ngón tay nhanh chóng vẫy vẫy một chút, bày ra một thế "chạy trốn".

"Đâu có chạy trốn chứ..."

Lục Tân nghĩ thầm ai truyền tin thế này, mình là một công dân tuân theo luật pháp, sao có thể bỏ trốn chứ?

Liền cười nói: "Trước đó, bọn tôi ra khỏi thành phố là chỉ vì đi thăm một người họ hàng mà thôi, bây giờ mọi chuyện xong xuôi rồi."

"Thăm một người họ hàng, sau đó mọi chuyện xong xuôi rồi?"

Tôn Cẩu Tử hơi ngẩn ra, trong nháy mắt liên tưởng đến rất nhiều chuyện, trên mặt là biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ.

"Em đã sớm biết thân phận của anh Tiểu Lục anh không tầm thường rồi, hoá ra... lại còn không tầm thường như thế."

Sau đó Tôn Cẩu Tử thở dài một cái, nhiệt tình bước lên, vừa chào hỏi hai người bên cạnh đang từ từ dắt xe máy đến, vừa đưa cho Lục Tân một điếu thuốc: "Đầu xe lại bị cảnh sát gọi đi rồi, bảo là chuyện của bọn em tôi và họ Triệu kia đã gây ra sự chú ý đến lãnh đạo trong sở cảnh sát, người ta là người tốt, nghe được thì rất giận, nói nhất định phải cho đầu xe chúng tôi một công đạo..."

Vừa nói vừa liên tục tặc lưỡi, lại thấp giọng: "Lúc đầu bọn tôi còn nghĩ, sao người của thành phố trung tâm lại sửa tính nết lại rồi, bây giờ tôi mới biết được, anh Tiểu Lục à, thật sự lần này anh giúp chúng tôi nhiều như vậy... Chúng tôi thật sự không biết..."

Nói xong, một thanh niên to lớn như thế lại muốn rơi nước mắt.

"Móa nó..."

Biểu cảm của Tôn Cẩu Tử lập tức khiến cho Lục Tân giật nảy mình, đồng thời loáng thoáng cảm thấy dường như anh đã nghĩ sai ở đâu đó rồi.

Anh vội vàng chuyển hướng chủ đề: "Vậy, lão Chu với tiểu Chu đâu?"

Tôn Cẩu Tử vội nói: "Hai người bọn họ ra ngoài bán hàng rồi, chắc cũng sắp trở về rồi... Anh vào trong ngồi trước đi."

Nói rồi thì ân cần dẫn Lục Tân đến căn phòng giường chung của họ, vài người trong đám lão tài xế còn ở lại trong phòng đều bu lại, mỗi người đều mang vẻ hiếu kì, vây quanh Lục Tân nói này nói kia, trong mắt họ đều tràn đầy vẻ sùng bái.

"Anh Tiểu Lục, người thân kia của anh thật sự rất lợi hại đấy..."

"Quả thật đúng là vô cùng lợi hại, năng lực của anh ta thật sự rất mạnh đấy."

"Chính là anh ta giúp anh giải quyết hết những chuyện này đấy à?"

"Đúng vậy, may mắn mà có anh ta, thành phố trung tâm mới quyết định không truy cứu trách nhiệm việc tôi nổ súng bắn người."

"Ai dô, chắc chắn là người này quen biết rất nhiều cấp cao của thành phố trung tâm nhỉ?"

"Đúng rồi, bởi vì anh ta mà dường như có không ít cấp cao của thành phố trung tâm đã ngã ngựa rồi..."

"Hí..."

Ánh mắt của đám lão tài xế khi nhìn Lục Tân cũng đều thay đổi."

Trên nửa đường gặp được lữ khách một thân một mình, trông thấy người ngây thơi lương thiện và cứu lấy họ lúc họ gặp phải người điên, lại đứng ra lúc đầu xe bị người ta khi dễ, đây có phải là một chuyện khiến cho người ta cảm động lắm không?

Nhưng đây là một chuyện khiến cho người ta sùng bái sao?

Đương nhiên là không phải rồi!

Điều càng khiến cho người ta sùng bái hơn là gã đã nổ súng bắn chủ quản kiểm chất nhà kho Triệu Hội của đại tập đoàn ngay trước nhân viên cảnh sát, bắn một hơi hết cả hai hộp đạn. Bọn họ trơ mắt nhìn gã bị xe cảnh sát đưa đi, kết quả ngày hôm qua gã đã được ra ngoài, sau đó có người sắp xếp riêng, lợi dụng xe của những người trong đội xe này để trốn ra khỏi thành phố vệ tinh, đúng dáng vẻ thành phố vệ tinh này tôi muốn đến thì đến muốn đi thì đi vậy.

Đây là điều khiến cho người ta sùng bái nhất sao?

Đương nhiên cũng không phải rồi!

Điều khiến cho người ta sùng bái nhất chính là đội xe này, đã thay gã chống chọi với chuyện này, chuẩn bị gánh chịu khi một vài nhân vật lớn của thành phố trung tâm nổi giận, nhưng không ngờ rằng, lúc bọn họ đang mang tâm trạng thấp thỏm quay trở về thành phố vệ tinh, ấy thế mà lại chẳng có nhân vật lớn nào đến tìm họ gây chuyện cả, hơn nữa tập đoàn Đại Địa còn phái ra một cấp cao của tổng bộ đến an ủi họ, còn lập tức thanh toán xong một khoản tiền.

Thậm chí đến ngay cả tiền trợ cấp tổn thất của thành viên trong đội xe của họ bị thương vong trên đường, đều được tập đoàn Đại Địa bao thầu cả.

Còn người lữ khách thần bí này gần như chỉ ở lại đó sau một ngày, lại nghênh ngang xuất hiện trước mặt bọn họ.

Ồ, cái bối cảnh này.

... Dọa người nha!

Lại nghe nói Lục Tân đi ra ngoài kia một chuyến, là để đi thăm hỏi người thân, chẳng phải tất cả những bí ẩn này đều đã được tháo gỡ rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận