Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 717: Biện pháp cuối cùng (1)

Lúc đi ngang mấy bông hoa chết chóc, tiếng hát kì dị đó khiến người ta buồn bực không yên, có cảm giác không khống chế được bản thân nữa.

Khắp cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn quái lạ, đủ để hủy diệt hoàn toàn ý chí của một người.

Bông hoa chết chóc toát ra vẻ bi thương, đau khổ, hình thành nên sự đè nén như sóng biển, cứ như đang nhấn chìm xuống đáy biển vậy, thể tinh thần tái nhợt ở xung quanh đung đưa vùng vẫy quanh người như những chú cá đang bơi, bức xạ tinh thần đan xen lẫn nhau, nồng nặc quá mức, còn có cảm giác chân thực cứ như đang ở ngoài biển sâu, bịt kín từng lỗ chân lông, khiến người ta không thể thở nổi.

Cả một khu rừng người chết giống như biển nước ngầm tuôn chảy, ngập tràn cảm xúc tiêu cực.

Ở một mức độ nào đó, nó thậm chí giống như một vực thẳm nông.

Tất cả những cảm xúc bị bao phủ bởi cái chết đều có thể tìm được cảm xúc tương ứng của chúng ở đây, giống như dòng chảy hỗn loạn.

Bất kỳ thể tinh thần nào trong vùng biển này cũng đều đủ để bị hủy diệt.

Bởi vì cho dù đó là sự sợ hãi, không cam lòng, và đau đớn trước cái chết ẩn chứa trong chính bông hoa chết chóc, hay sự căm phẫn và chửi rủa đối với những người đã biến mình ra nông nỗi này, tất cả đều ẩn trong thể tinh thần bò ra từ cơ thể của những người đã chết, và thông qua sự tồn tại đặc biệt của bông hoa chết chóc, từng chút một tỏa ra, ảnh hưởng đến tất cả những người xung quanh.

Nếu nói cái chết là một mệnh đề.

Thì khu rừng này giải thích mệnh đề một cách đầy đủ và chi tiết.

Trong khoảng thời gian đi đến vùng biển này, Lục Tân trải nghiệm mọi thứ và cảm nhận nó một cách kĩ càng.

Anh đã hiểu rõ đau khổ có mùi vị gì.

Đó là một cách rất tốt để chứng thực bảy bậc lý luận mà anh vừa mới hiểu được.

Chỉ có xem tài liệu là chưa đủ, cần phải thực hành.

Lúc này Lục Tân giống như một cậu thanh niên trẻ tuổi vừa mới bắt đầu học y, không ngừng tự luyện tập trên người của mình.

Cho dù là khu rừng có người chết này, hay đám người lúc này đang trốn trong rừng thông qua năng lực và tràng vực còn chưa hoàn chỉnh gây ảnh hưởng đến hai loại năng lực của anh đều kỳ lạ và đáng sợ, nhưng đột nhiên Lục Tân cảm thấy rằng họ không bí ẩn như vậy nữa.

Về thái độ của viện nghiên cứu nguyệt thực, Lục Tân vẫn không biết nên xác định như thế nào.

Nhưng anh không thể không thừa nhận rằng, ít nhất là những kẻ điên trong viện nghiên cứu nguyệt thực…. à không, những nhà nghiên cứu, bọn họ thực sự rất mạnh. Bọn họ chỉ ra con người khi đối mặt với lây nhiễm tinh thần sẽ có bảy loại khiếm khuyết, rất có ý nghĩa.

Tri giác, cảm xúc, nhận thức, bản năng, ký ức, bản thân.

Bảy khiếm khuyết từ nông đến sâu.

Nói cách khác, đó là bảy vết thương vốn có khi sinh ra làm người.

Lực lượng tinh thần cũng lây nhiễm một người thông qua bảy vết thương này.

Đơn giản mà nói, mọi sự lây nhiễm tác động đối với con người, đều thông qua một trong bảy phương diện này.

Tri giác là năm giác quan, mắt, tai, mũi, lưỡi, xúc giác.

Người có năng lực có thể tác động đến năm giác quan của con người, khiến cho mắt không thấy, tai không nghe, mũi không ngửi được.

Hoặc là, không chỉ làm mất đi tác dụng của nó, mà còn khiến con người chịu ảnh hưởng, những gì họ nhìn thấy là không chân thực, và những gì họ nghe thấy là hư ảo.

Điển hình là Tửu Quỷ.

Năng lực của cô ta có thể trực tiếp bóp méo năm giác quan của con người và khiến người ta tiến vào một thế giới ảo, như vậy đó, sau khi con người tiến vào thế giới của cô ta, những gì nhìn thấy là giả, những gì ngửi thấy, nghe thấy là giả và thứ sờ được cũng giả nốt, lúc này không khỏi khiến người ta hoài nghi, năm giác quan của bạn lại cùng lúc khiến cho bản thân bạn cảm thấy có thứ gì đó không tồn lại, vậy nó rốt cuộc là thật hay giả?

Cảm xúc chính là vui buồn, hỉ nộ ái ố.

Lúc nên hưng phấn thì lại tức giận, lúc nên tức giận nhưng lại chỉ thấy buồn, tương tự như thế cũng là một dạng méo mó đáng sợ.

Là thực, là sắc và thậm chí là mọi cám dỗ đối với con người.

Nhận thức là sự hiểu biết về vạn vật ở thế giới bên ngoài, sự tiếp thu về các khái niệm. Bản năng là tất cả năng lượng chứa trong cơ thể bạn, tại sao tim đập, tại sao máu chảy, tại sao các cơ quan nội tạng có chức năng riêng, tại sao các tế bào phân chia và chết đi, tại sao con người lớn lên lại có hình dạng của con người mà không phải là con mèo hay con chó.

Một ví dụ khác là ký ức, thứ quyết định thân phận của bạn trên thế giới này.

Một ví dụ khác, mức độ sâu nhất, bản thân.

Lúc này, Lục Tân có thể nhận thức rõ ràng rằng, hiện tại sự hỗn loạn của tinh thần và năng lực khổng lồ xung quanh chính là đang nhằm vào tấn công những phương diện này của anh, sự bi thương cùng nỗi khổ đau của hoa bỉ ngạn xung quanh đều nhằm vào nhận thức của anh.

Con người sinh ra đều mang trong mình khát vọng sinh tồn, loại này lớn hơn tất cả mọi thứ, nhưng loài hoa chết chóc này có thể khiến người ta nghĩ rằng cái chết mới là điều tốt đẹp.

Tiếng hát đó đang mơ hồ ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.

Niềm vui đến từ đâu, và tại sao cơn giận lại sinh ra.

Còn về sự đau nhức dữ dội thì dễ rồi, bộ não cho rằng anh có vết thương, thì chính là anh có vết thương.

Có vết thương thật hay không không quan trọng, đau đớn mới là quan trọng nhất

Anh dường như không còn là chính mình nữa rồi, anh bình tĩnh quan sát và ghi chép lại cẩn thận.

Nhưng mà, hành động của anh không bị ảnh hưởng, vẫn bước đi từng bước tiến về phía khu rừng chết chóc.

Loại năng lực thứ ba của người không có năng lực: chịu đựng.

Khi một người bình thường có lượng cấp tinh thần mạnh, cũng bắt đầu sinh ra loại năng lực thứ ba, hoặc có thể nói là bản năng.

Một loại là bóp méo trường lực, một loại là công kích tinh thần.

Loại thứ ba chính là chịu đựng.

Dù cho đối phương có phô ra năng lực nào, đều tự mình tiếp nhận hết.

Cũng giống như một đầm nước trong, chịu đựng sự thay đổi của mọi sự vật đối với chính nó.

Đôi khi, sự thay đổi kiểu này sẽ làm thay đổi mãi mãi bản chất của đầm nước, nhưng đôi khi, bất kể những thứ xung quanh làm ô nhiễm đầm nước như thế nào, nước vẫn luôn là nước.

“Vậy nên, đây mới chính là cảm giác mà một người bình thường nên có hay sao?”

Lục Tân vừa đi vừa cảm nhận, đồng thời trong lòng âm thầm tóm tắt và tổng kết lại.

Tình trạng lây nhiễm về mọi mặt trước giờ chưa hề giảm.

Nhưng chỉ cần có thể chịu đựng được, thì bạn vẫn là chính bạn, như vậy đồng nghĩa với việc chiến thắng sự lây nhiễm.

Dưới sự dạo bước ung dung và bình tĩnh của anh, ngay cả những bông hoa chết chóc xung quanh anh dường như từ trong thâm tâm cũng cảm nhận được một nỗi sợ hãi nào đó.

Trên cánh hoa, từng ánh mắt, từng khuôn mặt, có vẻ như chịu một nỗi khiếp sợ nào đó, vẻ mặt đau khổ của chúng đang chuyển thành kinh hãi và vừa bắt đầu đã theo bản năng bị hấp dẫn bay về phía Lục Tân, trở nên e dè, lui về phía sau một chút.

Như thể chủ động nhường đường trước mặt Lục Tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận