Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 322: Lối đi thành chính

“Anh Tiểu Lục, anh muốn ăn gì?”

“Anh Tiểu Lục, anh có muốn uống gì không? Có nước cam và nước ép táo gai …”

“Anh Tiểu Lục, chúng ta ăn trưa trên tàu hay xuống tàu ăn?”.... Anh Lục, anh có cần tôi hỏi giùm số điện thoại của nhân viên phục vụ đó không? Anh đã nhìn qua mấy lần rồi…”

Trên cao tốc dẫn đến thành chính, phó tổng giám đốc Tiêu niềm nở hỏi đi hỏi lại. Cuối cùng, Lục Tân bị anh ta phiền đến mức không thể chịu nổi được nữa, nói: “Không cần, không cần gì hết.”

“Ồ.”

Phó tổng giám đốc Tiêu chững lại một lúc, lại không nhịn được hỏi: “Anh chắc chắn là không cần tôi làm gì chứ?”

Lục Tân thở dài nói: “Tôi cần anh im lặng một lát.”

“Được, được rồi…”

Phó tổng giám đốc Tiêu rụt cổ yên phận ngồi xuống

Lục Tân nhìn thấy có chút không đành lòng, đây dù sao cũng là sếp, anh không nên đối xử với sếp như vậy...

Anh im lặng một lúc, mới nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị mọi việc xong hết chưa?”

“Á?”

Phó tổng giám đốc Tiêu nghe vậy lập tức có chút hưng phấn, vội vàng gật đầu, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nói nhỏ với giọng điệu bàn chuyện bí mật gì đó: “Tôi đã làm theo những gì anh nói, tổng hợp danh sách tất cả những người có khả năng tiếp xúc với tôi từ một tháng trước.”

“Nhưng anh đã nói rằng anh muốn tôi tập hợp tất cả lại với nhau, điều này không dễ dàng chút nào, dù sao thì có một số người ở thành chính, một số người lại ở các thành vệ tinh, vả lại, quả thực có quá nhiều loại người khác nhau. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ ra được một cách, chính là nhân dịp sắp vào đại học Thanh Cảng để học, lấy danh nghĩa của ba để mời tất cả đến chúc mừng, và hầu hết họ sẽ đến.”

Lục Tân gật đầu: “Ok, hãy đưa cho tôi danh sách những người ở thành phố vệ tinh, và những người bị sót tên tại thời điểm đó.”

Anh cũng đã đọc qua danh sách và xác nhận hầu hết những người trong danh sách đều ở thành chính, dù sao thì chính vị phó tổng giám đốc Tiêu này đã đến thành chính nhận giấy thông báo cách đây một tháng, cả gia đình đều ở thành chính chơi vài ngày, bao gồm cả việc nộp một số tài liệu để đăng ký sống ở thành chính và liên hệ với các khách hàng lớn của công ty, vân vân... anh vừa hay có thể tận dụng cơ hội này để gặp.

Và danh sách bị sót tên anh cũng sẽ chuyển cho Hàn Băng, bảo cô sắp xếp cho phù hợp để không bỏ sót.

Nếu không phải vì thời gian gấp gáp, Lục Tân thực sự sẽ cố gắng hết sức để gặp gỡ tất cả người trong danh sách này.

Nhưng bây giờ, anh chỉ có thể chọn cách khả thi nhất.

“Thời gian được ấn định là lúc nào?”

Sau khi nắm qua hết mọi liên kết trong đầu, Lục Tân quay đầu hỏi anh.

“Vào tối mai….”

Yết hầu căng thẳng của Tiêu Viễn đang nhấp nhô lên xuống: “Anh xem, chúng ta có phải lập kế hoạch gì đó trước đã, có cần chuẩn bị một số vũ khí không, còn nữa nếu cần thì gọi người giúp đỡ, tôi có biết vài hòa thượng lẫn huynh trưởng của chùa Chiêm San .…”

“Ai dà….”

Lục Tân bất lực thở dài: “Anh có thể ra dáng lãnh đạo một chút được không?”

“À, cái này....”

Phó tổng giám đốc Tiêu bỗng sửng sốt, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh bị người khác chê không có dáng vẻ của người sếp…..

Nhân viên chê sếp, vậy hẳn là trong đây có người không đúng.....

Sau khi cuối cùng cũng làm cho phó tổng giám đốc Tiêu này im miệng, Lục Tân bắt đầu nhắm mắt thư giãn.

Có thể thấy, phó tổng giám đốc Tiêu lúc này thực sự rất căng thẳng.

Thực ra anh cũng cảm thấy hơi tò mò về người có năng lực hệ tạo giấc mơ có lẽ đang trốn bên cạnh Tiêu Viễn.

Thứ nhất, người hệ tạo ra ước mơ không giống người hệ năng lực về nhiều mặt.

Một người khác đã ở thành phố chính, nhưng vẫn dám hại người như thế này.

Theo những gì anh biết thì việc quản lý của thành phố chính chặt chẽ hơn rất nhiều so với thành phố vệ tinh, lúc đầu, “hồn ma” chỉ có thể sống trong não của những người khác nhau tất nhiên rất khó nhận ra, đừng nói đến là bắt, ngay cả việc tìm nó cũng rất khó khăn, nhưng lúc đó, khi anh đang cố gắng vào thành chính, anh sẽ lập tức bị phát hiện, sợ hãi lập tức chạy về thành vệ tinh số 2.

Sự giám sát của thành chính đối với người có năng lực có lẽ chặt chẽ hơn nhiều so với thành phố vệ tinh.

Làm thế nào có thể che giấu được cái thứ đáng sợ như vậy?

Trong tiếng tàu ầm ầm, và tiếng nói dông dài của Tiêu Viễn, đoàn tàu dần tiến đến thành chính.

Điều đầu tiên khi bước vào là một lối vào sân ga cao trông giống như một con quái vật đang chiếm lấy các đoàn tàu.

Ga tàu ở thành chính khác với ga tàu ở thành vệ tinh.

Năm thành vệ tinh bao quanh thành chính và có một mạng lưới tàu cao tốc có thể qua lại, đan xen vào nhau, tuy nhiên, nếu bạn đến thành phố chính, chỉ có hai lối vào. Các chuyến tàu từ thành vệ tinh đều thống nhất sẽ đi vào ga phía Tây, và sau đó vào thành.

“Anh Lục, tôi đã sắp xếp xe đến đón rồi, anh có chắc là không cần tôi giúp anh đặt khách sạn không?”

Tiêu Viễn lúc này không giống dáng vẻ của sếp quan tâm nhân viên, mà giống như một thư ký niềm nở ân cần.

“Không cần đâu, tôi cũng có người đón rồi.”

Sau đó lấy ba lô xuống trước, cười nói với anh ta.

“Được… được rồi!”

Tiêu Viễn nuốt nước bọt, không biết nên nói gì.

Lúc đầu khi nói muốn vào thành chính, anh ta có chút lo lắng, bởi vì anh ta biết việc lấy được giấy thông hành vào thành chính khó khăn như thế nào.

Nhưng anh ta không ngờ rằng Lục Tân không chỉ có giấy thông hành vào thành chính mà ngay cả khi qua kiểm tra an ninh ở thành vệ tinh 2, anh cũng xuất trình giấy tờ chứng nhận và lên xe thẳng qua lối đi đặc biệt dành cho quân nhân, anh ta thì ngược lại, xếp một hàng dài mới vào được ga.

Nhân viên này rốt cuộc là thần thánh phương nào…..

Đặc biệt là, vừa nghĩ đến lúc anh ta nhìn thấy bảng tiền lương của Lục Tân, liền bồn chồn không yên.

Những người như vậy đã làm việc trong công ty của hơn ba năm, không bao giờ đến muộn và không bao giờ về sớm, đã nhiều lần được khen thưởng là nhân viên gương mẫu.

Kết quả lương chỉ có 1000 tệ?

Trong lòng đang xem xét lại, có phải công ty của anh ta quá bóc lột nhân viên không?

Theo dòng người đổ về ga, Lục Tân và Tiêu Viễn cùng nhau đi đến cạnh lối đi trước ga.

Trước mặt họ là một cánh cổng sắt có sơn trắng lốm đốm, có lẽ là do thời gian, bề mặt sơn bị bong tróc, lộ ra bề mặt sắt gỉ.

Một hàng chữ được phun theo chiều ngang trên cửa: “Lối đi vào ga.”

Hai hàng chữ được phun theo chiều dọc: “Không ồn ào” và “Tuân thủ trật tự”.

Hai bên là những người lính với súng canh gác, bất động, đôi mắt dưới lớp mặt nạ bảo vệ, lạnh lùng nhìn vào đám đông.

Bây giờ ngày càng nhiều người trên ga tàu, và người lên xuống xe vẫn không ngừng.

Nhưng hộp sắt vẫn rất chặt, và nó sẽ chỉ được mở ra khi có đủ người tập trung lại.

Khoảng năm phút sau, khi đã có đủ vài trăm người trên ga tàu, một ánh sáng xanh lóe lên trên hộp sắt.

“Xùy!”

Cùng với âm thanh của một luồng khí nặng nề, hộp sắt khẽ rung lên rồi từ từ nhấc lên. Dòng người tấp nập chen nhau vào lối đi.

Lục Tân cũng kéo chặt chiếc túi sau lưng và bước vào lối đi có dòng người qua lại.

Trong lòng anh thực sự rất tò mò, khi nhiều người cùng đi vào lối đi như vậy thì làm sao thành chính có thể phân biệt được? Liệu trong những người này có tồn tại những sinh vật giống như hồn ma hệ năng lực không?

Trong trường hợp bình thường, đối với những người có năng lực mà nói, càng tập hợp nhiều người, càng dễ dàng làm được điều gì đó.

Và nhà ga chắc chắn là nơi dễ dàng nhất để tập trung những đám đông lớn.

Tuy nhiên, sau khi vào lối đi, Lục Tân cảm thấy yên tâm một chút.

Vì vừa bước vào lôi đi một lát, Lục Tân liền cảm thấy có một số ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình.

Anh tò mò nhìn xung quanh, đập vào mắt là rất nhiều bức tranh phun sơn trên tường cạnh lối đi.

Trông giống như một số họa sĩ đường phố Graffiti, với màu sắc tươi sáng và hình dạng phóng đại.

Một số bức tranh phun này là chữ cái hoặc phông chữ được xử lý nghệ thuật, vài bức là hình ảnh động vật kỳ lạ trông giống như con người, một số là chú hề mặc đồ sặc sỡ với nụ cười toe toét, và có những con rắn màu sắc sặc sỡ phun ra.

Cũng có mấy cô gái xúng xính váy đang múa may nhiệt tình say đắm, chân đi giày đỏ rất chói lóa.

Bức tranh phun sơn nhiều màu sắc che giấu sự quái lạ của đôi mắt, những con rắn này ẩn trong bức tranh phun sơn, tạo thành một cảm giác nghệ thuật khác nhau, nhưng không làm cho người ta cảm thấy khó chịu, tổng thể sắp xếp trông rất khéo léo.

“Đây là cách mà bộ phận thông quan đặc biệt quan sát những người vào thành chính, tạo thành một nơi tương tự như kiểm tra an ninh?”

Lục Tân ngẫm nghĩ trong đầu “Đây là một loại khả năng nào đó, hay là thiết bị cảm biến đặc biệt?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận