Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 225: Phương thức xử lý của mẹ (2)

Nữ Vương vậy mà đáp lại rồi...

Bất kể là Tần Nhiên, hay là Lục Tân, đều lộ ra vẻ kinh ngạc đến cực điểm.

Còn trên gương mặt mẹ, nụ cười lại càng nồng thắm hơn: "Chỉ là, nếu như toàn bộ đều là màu hồng, thì có hơi đơn điệu."

"Tôi nghĩ rằng, nếu có thể trồng một vài cây hoa diên vĩ xanh trên cánh đồng hoa này, sẽ đẹp hơn nhiều đó..."

"Tôi cũng nghĩ chỉ trồng hoa màu hồng thì hơi đơn điệu, nhưng tôi không tìm được hạt giống nào tốt hơn ..."

Nữ Vương trả lời bằng giọng lí nhí đó một lần nữa.

Bọn họ vậy mà đã thực sự bắt đầu trò chuyện...

Tần Nhiên đã hóa đá.

Sự bối rối và cảm giác như bị kim đâm trong đầu của Lục Tân cũng đang vơi dần, thay vào đó là sự ngạc nhiên.

"Hạt giống dễ kiếm lắm, ở thành phố Cao Tường..."

Mẹ mỉm cười đáp lại, như thể mẹ đang trò chuyện với bạn bè rất thoải mái.

Thế nhưng khi bà ấy nói đến đây, Lục Tân đột nhiên lo lắng nhìn mẹ một cái, muốn cản mẹ lại, nhưng rồi lại không nói gì cả.

Mẹ dường như hiểu được suy nghĩ của Lục Tân nên nhẹ nhàng thay đổi câu mà mình sắp nói, mỉm cười nói tiếp: "Cô có thể tách ra trồng đồng ruộng và cánh đồng hoa riêng, như vậy thì hai màu sắc ghép lại với nhau thành một bức tranh rất đẹp. Hơn nữa, đồng ruộng sẽ chuyển sang màu vàng vào mùa hè và chuyển sang màu trắng khi tuyết rơi vào mùa đông. bức tranh đầy màu sắc đó vẫn sẽ luôn thay đổi...”

"Ừm. Cảm ơn bà......"

Nữ Vương nhẹ giọng đáp lại, áp lực xung quanh càng ngày càng nhỏ dần.

Ngay cả bên cạnh thị trấn, những cư dân thị trấn đang cầm súng và nhe ra những thứ nhọn bên trong miệng, vào lúc này cũng trở nên thân thiện hơn một cách rõ ràng. Nòng súng của họ đều đã được buông xuống, còn những cư dân thật sự của thị trấn nhỏ này, lúc này cũng đang chậm rãi quay về căn nhà của mình

"Không cần khách sáo, làm hỏng đồ của cô, thật sự rất xin lỗi..."

Mẹ cười nhẹ nhàng nói: "Đã làm hỏng nơi này của cô, xem ra chỉ đành nhờ cô sửa lại vậy ..."

"Tuy nhiên, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ đến tìm cô để chơi tiếp nhé..."

"Được rồi, ta sẽ tiếp đón bà thật tốt..."

Giọng nói lí nhí của Nữ Vương cũng bắt đầu trở nên trầm hơn, thân hình to lớn của cô ta cũng bắt đầu lùi vào bên trong biệt thự nhỏ.

Áp lực xung quanh, dường như đã quay về giống như trước đây.

Còn Tần Nhiên ngã xuống cánh đồng hoa héo rũ, dường như không thể đứng dậy được, hoàn toàn ở trong trạng thái mơ màng choáng váng.

Anh ta thẫn thờ nhìn Nữ Vương lặng lẽ lui về biệt thự nhỏ trên núi.

Lại nhìn thấy, người đàn ông có năng lực đến từ thành phố Thanh Cảng, bóng đen đằng sau anh ta, người phụ nữ đội mũ che nắng và cô gái nhỏ đang vặn vẹo.

Bọn họ đồng thời quay đầu lại, tám con mắt đồng thời nhìn về phía mình.

Một nỗi hoang mang khó tả dâng lên từ tận đáy lòng của anh ta.

Lục Tân không ngờ vị Nữ Vương kia, trông thì đáng sợ như vậy, nhưng thực ra lại rất hiểu lý lẽ.

Cụ thể là chuyện gì đang xảy ra, thực ra anh cũng không hiểu rõ lắm, nhưng anh có thể cảm nhận được Nữ vương quả thực không còn thái độ thù địch nữa.

Nhìn người nhà mình xung quanh, anh cũng có thể nhận thấy rằng, mẹ anh có vẻ đã thở phào nhẹ nhõm, em gái thì chỉ nhìn có chút kỳ lạ mà thôi, còn cha anh rõ ràng có thể cảm thấy có chút không cam tâm, nhưng dường như ông cũng không có ý kiến gì với cách xử lý của mẹ.

Chuyện này đã giải quyết xong, vậy thì, người còn lại tất nhiên là Tần Nhiên...

"Ha ha ha..."

Ngay khi Lục Tân đang nghĩ về điều này, tiếng cười trống rỗng và khô khan của cha anh đột nhiên vang lên bên tai anh.

Sau đó Lục Tân thấy cánh tay của mình giơ lên, có một bóng đen quấn quanh.

Bàn tay này không tự chủ được mà chộp về phía Tần Nhiên đang sợ hãi, thậm chí có hơi đờ đẫn, anh có thể cảm giác được sự tức giận cha mình, cũng biết ông muốn làm gì Tần Mặc, vì vậy vội vàng dùng sức đỡ lấy cánh tay, không để cha anh tóm lấy anh ta...

"Con còn có chuyện muốn hỏi anh ta..."

Anh hạ thấp giọng khẽ nói, giải thích cho cha mình.

Vừa rồi Tần Nhiên có nhắc đến vài chuyện khiến anh quan tâm, anh muốn hỏi rõ trước đã.

"Ha ha ha..."

Tiếng cười của cha dường như còn vang to hơn.

"Cái tên rác rưởi này, có gì để hỏi, giết nó đi, giết nó đi mới sạch sẽ..."

Lục Tân cảm thấy áp lực trên cánh tay của mình ngày càng lớn hơn, đang chộp về phía Tần Mặc.

"Con nói con vẫn còn chuyện muốn hỏi anh ta..."

Lục Tân kiên trì ra sức khống chế cánh tay của mình.

"Rác rưởi, rác rưởi, mày cũng là rác rưởi, đồ nhát gan, đồ rác rưởi hèn nhát..."

Giọng của cha bỗng trở nên gắt gỏng vô cùng, lớn tiếng quát tháo.

Lục Tân chỉ cảm thấy não mình đột nhiên có chút trống rỗng, giống như sắp bị dồn đến một nơi kỳ lạ nào đó.

Máu mũi của anh đột ngột chảy nhiều hơn, chảy ròng từ lỗ mũi. Trái tim như thể bị một bàn tay to vô hình đang ra sức ép chặt lại. Không chỉ tay phải, mà toàn bộ cơ thể anh đều sắp mất kiểm soát.

"Ông nên quay về đi..."

Mẹ chợt xoay người lại, mặt không chút biểu cảm nhìn cha.

"Quay về?"

Giọng nói của cha mang theo một giọng điệu kỳ lạ, sau đó ông bật cười nhưng có chút cố nén lại.

Trống rỗng và nặng nề: "Ha ha ha..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận