Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 192: Mọi người nói đạo lý

Những người có mặt đều hoảng sợ bởi lời nói của Bích Hổ.

Vừa rồi còn tươi cười, nhìn không có vẻ gì là dữ tợn cả, lúc này đột nhiên lại như biến thành một con người khác.

Sự tự tin đó là điều chưa từng có của người dân ở Thị trấn Hắc Thuỷ từ trước tới nay.

Trái tim của những người liều mạng này cũng không hiểu sao mà run lên, không chỉ sắc mặt của mọi người thay đổi rõ rệt, mà khẩu súng của ai đó còn đột nhiên rơi xuống đất.

Còn Trâu Tử đang núp trong đám đông bị Bích Hổ liếc nhìn, bất chợt lùi lại một bước, đũng quần đã ướt đẫm một mảng.

Lúc này, âm thanh của những chiếc xe hơi đã được thêm mã lực vang lên. Ngay lập tức từ mọi hướng, những ánh đèn pha chói lóa sáng lên, bảy tám chiếc xe đã trải qua nhiều lần cải tạo cùng lúc tiếp cận vị trí này, chiếu sáng nơi này một cách rực rỡ.

Mà ở trong xe, một nhóm lực lượng vũ trang đang ôm súng trên tay, chĩa súng vào chính giữa tất cả mọi người.

Họ đến rất nhanh.

Có thể thấy Thị trấn Hắc Thuỷ nhìn có vẻ hỗn loạn, nhưng trên thực tế người phụ trách cũng đang quan sát mọi động tĩnh trong thị trấn.

Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, những người quan sát tình báo biết rải rác thỏ ở bên ngoài, không thể nào phản ứng chậm được.

Trên xe ô tô ở ngoài cùng phía nam, cửa xe mở ra, một bóng người có thân hình đẫy đà bước xuống, bởi vì ánh đèn sau lưng nên gần như không nhìn thấy rõ đường nét của cô ta. Cô ta mặc một bộ sườn xám màu đen, chân mang đôi giày cao gót màu trắng, trên tay ôm một con mèo đen lười biếng. Theo bên cạnh là hai người, một người cầm súng, người kia cầm ô trong suốt che cho cô ta.

... Thật bất ngờ, đó là một phụ nữ có dáng người mảnh mai mà đẫy đà.

"Rắn Chúa..."

"Là Rắn Chúa đến ..."

Nhìn thấy người này, tất cả mọi người đều giật mình, nhất là những người đi cùng cảnh sát trưởng đều vội vàng cúi đầu.

"Đều bỏ súng xuống, người của Thanh Cảng không phải là địch của chúng ta."

"Đương nhiên, chúng ta cũng không phải là kẻ địch của Thanh Cảng..."

Người phụ nữ đẫy đà ôm con mèo chậm rãi đi tới, giọng nói lười biếng nhưng uy nghiêm.

Mãi cho đến khi bước ra khỏi phạm vi ánh đèn, mới nhìn thấy rõ, cô ta rất xinh đẹp, tuy rằng có già đi một chút trông hơi bơ phờ, nhưng khi nhướng mi lên nhìn người khác thì ánh mắt của cô ấy rất bén nhọn.

"Ào ào ào..."

Sau khi nghe cô ta nói, đội trị an lập tức bỏ súng xuống.

Nhưng Bích Hổ vẫn cầm súng, nhắm chuẩn vào vị cảnh sát trưởng cao lớn và cường tráng, quay đầu lại cười nói: "Xin chào ngài Rắn Chúa."

Đôi mắt gã nhanh chóng mà bí mật liếc nhìn một lượt trên người phụ nữ, sau đó nụ cười của gã bỗng trở nên rạng rỡ hơn.

"Hai vị, đây là có chuyện gì?"

Người phụ nữ tên Rắn Chúa đó ngước nhìn Bích Hổ, rồi quay sang Lục Tân, chậm rãi nói: "Muốn đi vào trong bắt người, ít nhất các người nên thông báo cho chúng tôi biết chứ, hoặc là chỉ cần nói cho chúng tôi biết người muốn bắt ai, những người dưới tay ta sẽ giúp các ngươi bắt bọn họ..."

"Cần gì làm một trận chiến lớn như vậy?"

“Ha ha ha..."

Bích Hổ cười, như đang băn khoăn không biết phải giải thích thế nào.

Gã ta cũng không ngờ rằng Rắn Chúa có danh tiếng hung dữ như vậy lại là một phụ nữ, cũng không biết liệu tình báo của Thành Thanh Cảng có bỏ sót hay không, hay bọn họ không biết, nhưng nhiều khả năng là Thanh Cảng trước đây cũng không nghĩ rằng gã ta sẽ đến Thị trấn Hắc Thuỷ để bắt người.

"Tôi thực sự xin lỗi, Rắn Chúa."

Lúc này, Lục Tân lên tiếng trước, anh cũng thể hiện mức độ tôn trọng nhất định với lãnh đạo bên kia, nghiêm túc giải thích: "Trước đó chúng tôi tiến vào điều tra, không chào hỏi cô vì lo sợ rút dây động rừng. Đây đúng là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi hiểu rõ quy tắc trong thị trấn. Vừa rồi, bạn tôi bắn hai phát, phạt mỗi phát 1000. Chúng tôi sẽ thanh toán đầy đủ. "

"Ừ?"

Vị Rắn Chúa kia có chút ngoài ý muốn, hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lục Tân.

Bích Hổ vừa mới cười ha ha vẫn còn chưa ngậm miệng, lúc này cũng ngạc nhiên nhìn Lục Tân.

"Nhưng mà, thực tế đã chứng minh rằng chúng tôi vẫn đúng khi hành động cẩn thận."

Lục Tân nhìn Chúa Rắn một cách nghiêm túc, và tiếp tục lời giải thích của mình: "Vừa rồi có thể thấy rằng thực sự có một số vấn đề với những người dưới quyền của cô. Ông ta đã chịu một loại ảnh hưởng đặc biệt, sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ người mà chúng tôi muốn bắt giữ ..."

"Cho nên khoản phạt đó..."

"Rắn Chúa... Rắn Chúa đừng tin hắn..."

Còn chưa đợi đến khi Lục Tân nói ra mục đích thực sự, cảnh sát trưởng đã hét lên trong hoảng sợ.

Các cơ thịt trên mặt run lên một cách mất tự nhiên, ông ta vội vàng quay người lại và hướng về phía Rắn Chúa hét lớn: "Hắn ta đang nói nhảm ..."

“Chịu ảnh hưởng?"

Rắn Chúa vẫy tay, ông ta ngay lập tức ngậm miệng lại.

Mà vẻ mặt của cô ấy lại có một chút tò mò, nói: "Đã chịu ảnh hưởng gì?"

Lục Tân nghĩ nghĩ, quyết định trả lời trực quan: "Ông ta yêu anh ta!"

"Ái chà......"

Rắn Chúa có chút kinh ngạc, liếc nhìn cảnh sát trưởng và người đàn ông mặc vest đỏ, ánh mắt có chút kỳ quái, nói:

"Ông ta thích luận điệu này? Sao tôi lại không biết?"

Lục Tân thành khẩn nói: "Cô có thể thử xem!"

Rắn Chúa gật đầu thích thú, nháy mắt với người bên cạnh.

Người bên cạnh hiểu ra, lập tức rút súng chĩa vào đầu tên này.

"Đừng mà…”

Cảnh sát trưởng có vẻ tin rằng những người dưới quyền Rắn Chúa nhất định sẽ dám nổ súng.

Ông ta đột nhiên hét lớn, giống như bị dọa sợ, không ngừng xin tha: "Rắn Chúa, cô đừng làm tổn thương anh ấy..."

"Tôi cầu xin cô, nể mặt tôi hầu hạ cho cô nhiều năm như vậy, cô hãy tha anh ấy đi..."

Người mặc vest đỏ khẽ thở dài, vẻ mặt có chút bối rối, thấp giọng giải thích: "Thật ra tôi là thẳng..."

Lục Tân quay đầu lại liếc anh ta một cái, nói: "Anh nói vậy thì có xứng với anh ấy không?"

Người đàn ông mặc vest đỏ dừng không nói nữa.

Ở phía bên kia, sau khi thấy biểu hiện của cảnh sát trưởng, biểu hiện của Rắn Chúa rõ ràng là phấn khích hơn.

"Thì ra là còn có chuyện vui như vậy..."

Cô chậm rãi vuốt ve con mèo trên tay, cười nhẹ: "Nhưng chuyện này hơi hư cấu, tôi phải điều tra kỹ mới được."

"Chờ tôi hỏi rõ ràng, liền giao anh ta cho Thành Thanh Cảng?"

“Như vậy không tốt."

Lục Tân vẫn thể hiện đủ sự tôn trọng với lãnh đạo của Thị trấn Hắc Thuỷ và nghiêm túc giải thích: "Chúng tôi chắc chắn phải đưa người này trở về. Hơn nữa, vì lý do an toàn, chúng tôi sẽ không để anh ta tiếp xúc với bất kì ai cho đến khi chúng tôi xác định được điều chúng tôi cần.”

"Ừ?"

Rắn Chúa trông có chút không vui, cô ấy xoa xoa con mèo trên tay và liếc nhìn Lục Tân.

Nhìn có chút lười biếng, nói: "Vậy chính xác anh ta đã làm gì? Các anh chắc có thể nói cho tôi nghe về điều đó chứ?"

Lục Tân suy nghĩ một chút cũng có chút khó xử, nhưng anh vẫn giải thích: "Chúng tôi có một hiệp định bảo mật, chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ trước khi bên trên công khai vấn đề này cho công chúng. Nếu cô muốn biết, tôi có thể cân nhắc trở về gửi đơn cho trụ sở, nếu bên trên đồng ý, tôi sẽ nói cho Rắn Chúa biết... Tôi mong Rắn Chúa có thể hiểu cho những khó khăn của chúng tôi, mọi người nói đạo lý, mọi việc sẽ được giải quyết dễ dàng hơn nhiều ... "

Rắn Chúa chau mày, quay đầu lại và liếc nhìn Bích Hổ.

Bích Hổ đang đứng thất thần bên cạnh, nhìn thấy Rắn Chúa đang nhìn qua đây, vội vàng ưỡn ngực nói: "Tôi nghe lời đội trưởng."

"Ha ha......"

Rắn Chúa không nói nữa, vẻ mặt có chút không vui.

Cô ta đang ôm một con mèo màu cam bụ bẫm trên tay, bộ lông của nó bóng và mượt, lúc này nó đang nằm trên ngực cô ta một cách thoải mái, đôi mắt nửa nhắm hờ như tò mò nhìn người đàn ông kỳ lạ trước mặt…

Còn Lục Tân, nhìn về ánh mắt của Chúa Rắn, vào lúc này cũng tình cờ quét qua cơ thể của nó.

Ánh mắt của một người và một mèo vô tình chạm vào nhau trong không trung.

Nếu hai mắt gặp nhau mà cũng phát ra âm thanh thì lúc này sẽ phát ra âm thanh ma sát điện “Zizi”.

"Con mèo này béo quá..."

Lục Tân trong lòng nghĩ thầm.

Con mèo trong vòng tay của Chúa Rắn không biết có phải là khó chịu khi bị cô ta xoa hay không, đột nhiên kêu lên một tiếng, lông gáy dựng đứng và trực tiếp giãy giụa khỏi cánh tay của cô ta, vì động tác quá kịch liệt, móng vuốt chụp thẳng vào cánh tay đẫy đà của Rắn Chúa, máu tươi chảy ra.

Động tĩnh này quá đột ngột.

Những người xung quanh chĩa súng vào chỗ này đều cảm thấy một luồng khí nguy hiểm.

Hết hàng này đến hàng khác, phía sau ánh đèn chói mắt, có thể nghe thấy tiếng súng nổ rung trời.

Đó là âm thanh của rất nhiều người đã mở bảo hiểm, sẽ bắn vào họ ngay lập tức bất cứ lúc nào sau khi Rắn Chúa mở lời.

Bầu không khí bỗng trở nên nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận