Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1643: Lực lượng tinh thần (1)

“Thật thần kỳ…”

Cùng lúc đó, trong lúc người của toàn bộ thế giới cảm nhận được sức mạnh tinh thần vô hình đang gợn sóng, Lục Tân bỗng nhiên mở mắt.

Giống như là đang trong một giấc mơ hỗn tạp, đè nén, nóng nảy đột nhiên tỉnh lại, Lục Tân nhìn thấy thế giới hiện thực.

Bỗng nhiên hô hấp thông thoáng, trọng lượng to lớn đè nén trong nội tâm cũng biến mất trong khoảnh khắc.

Những mầm thịt vặn vẹo xung quanh kia, cùng với tiếng hát giống như kim thép chui vào trong màng nhĩ của anh, giống như thuốc màu cùng với thủy triều đậm đặc đang dần trở nên mỏng manh, sau đó mất đi tất cả dấu vết, xung quanh chỉ còn lại một mảnh hoang dã yên tĩnh, trăng máu trên vùng trời hoang dã kia tựa hồ trở nên đỏ tươi, cùng với Oa Oa ngốc nghếch đang đứng một góc, chờ mình.

“Chính là loại cảm giác này hay sao?”

Lục Tân thở dồn dập một lúc, sau đó mới chậm dần lại, bắt đầu nhớ về cảm giác vừa nãy.

Lúc lực lượng Ban đầu bao phủ, anh cảm giác được sự áp lực và trống rỗng mà không từ ngữ nào có thể hình dung nổi. Thế nhưng, khi anh vượt qua giai đoạn kia, tìm được tinh thần nội hạch mình đã dùng nhiều năm, lực lượng đủ để chống đỡ bản thân sụp đổ.

Sau đó, anh lại cảm thấy một phương diện tinh thần kỳ diệu khác.

Gian phòng bệnh của viện nghiên cứu Hồng Nguyệt cũ mà anh đã từng ở, trên vách tường xuất hiện đầy ký hiệu kỳ quái…

Lại xuất hiện trong đầu anh một lần nữa.

Mà lần này, tựa hồ rõ ràng hơn lần trước rất nhiều.

Phía trên ký hiệu phảng phất như có sinh mệnh, nó đang hoạt động, đang liên kết, phản ánh vào bên trong thế giới tinh thần của mình.

Những ký hiệu vốn là phức tạp, thế nhưng bản thân mình lại hiểu.

Giống như chúng nó hết sức quen thuộc, cũng làm cho phương diện tinh thần của mình sinh ra cộng minh.

Mà cũng tại thời khắc này, lực lượng ban đầu lại trở lên không còn đáng sợ nữa.

Ngược lại, nó lại rất thân cận.

Thậm chí Lục Tân có một loại suy nghĩ là bản thân đang ngủ say trong hải dương ấm áp, nước biển xung quanh đều đem đến cảm giác bảo hộ chính mình.

“Đây là phương pháp tiêu hóa ý thức duy nhất?”

Lục Tân mừng rỡ nghĩ đến, sau sự mừng rỡ này lại càng trở nên nặng nề.

Chính mình đã tìm được phương pháp đúng đắn.

Không sai, dựa vào dũng khí đối diện trực diện với Ban đầu, xác thực có khả năng tăng tốc việc tiêu hóa ý thức duy nhất.

Mà chính phương pháp tăng tốc việc tiêu hóa ý thức duy nhất này lại mang đến cho mình biến hóa nghiêng trời lệch đất về mặt ý thức.

Loại trạng thái này rất khó để hình dung.

Đúng ra mà nói, ý thức duy nhất thực ra cũng không thuộc về mình, chẳng qua là nó tồn tại trong đầu mình, hoặc nói là phương diện tinh thần.

Nhưng trước đó mẹ đã giúp mình tiêu hóa được một nửa, chính mình bắt đầu nắm giữ ý thức này. Hiện giờ, chính mình lúc đối mặt với Ban đầu cũng còn một nửa, cũng bắt đầu hòa tan và phân giải, bắt đầu dung nhập vào thế giới tinh thần của mình.

Hoặc có thể nói là chính mình đã dung nhập vào ý thức duy nhất?

Giữa hai cái này, rất khó phân chia rõ ràng.

Điều càng làm cho Lục Tân thấy sợ là bản thân anh chợt phát hiện, chính anh giống như có thể vận dụng lực lượng của Ban đầu…

Chuyện vừa vượt qua áp lực tinh thần khổng lồ, đáng sợ của Ban đầu giống như mưa xuống, thủy triều dâng trên mặt biển, chờ đến khi mặt trời xuất hiện, biển lặng gió, cầu vồng rực rỡ trên trời, tạo thành sự tương phản cực hạn làm cho trạng thái nội tâm con người mê say, từng đợt gió nhẹ xung quanh cũng tựa hồ như hóa thành một kết cấu chặt chẽ với thế giới này.

Lục Tân thở sâu một hơi, dường như cảm nhận được tiếng tim đập của cả thế giới.

Tinh tế cảm nhận dường như cũng có thể phát hiện tinh thần lực lượng của mình dường như đã nhiều hơn so với bình thường một chút.

Thật sự là không nhiều hơn quá nhiều.

Nếu như lượng cấp tinh thần trước đó của mình thấp hơn một vạn, tối đa cũng chỉ có 9999…

Như vậy thì, bây giờ là một vạn lẻ một điểm.

Chẳng qua là cũng nhiều hơn hai điểm mà thôi.

Vừa nghĩ đến vấn đề này, Lục Tân dùng một tốc độ cao đưa tay lên sờ mặt, sờ người, sờ hai chân của mình sau đó tâm trạng lo lắng cũng hồi phục bằng tốc độ cao, còn tốt, còn tốt, cũng không mọc thêm cái miệng hay cái xúc tu nào.

Chính mình vẫn là chính mình.

Thậm chí có thể nói, so với trước kia, mình lại càng là mình.

Tiếp cận với Ban đầu, chuyện đáng sợ nhất chính là bị nó chôn vùi triệt để, mất đi bản thân.

Nhưng mà Lục Tân cũng không biết vì lý do gì, ý thức duy nhất thế mà lại giúp chính bản thân mình ổn định thân thể.

Như vậy, nếu chuyện như vậy xảy ra nhiều lần, tiêu hóa ý thức duy nhất một cách triệt để, sẽ có cảm giác như thế nào?

“Anh…”

Thấy Lục Tân đứng ngây ngốc bất động tại chỗ, Oa Oa có chút lo lắng.

Cô bé có thể cảm nhận được trạng thái của Lục Tân lúc này và vừa nãy không giống nhau lắm, bình tĩnh mà ôn hòa, trong nội tâm cô bé hiểu hẳn là anh đã làm xong chuyện mà anh muốn làm. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, Lục Tân đã làm xong nhưng vẫn đứng yên bất động ở đó, mà thỉnh thoảng anh còn đưa tay lên sờ mặt, động tác nhìn qua có chút cổ quái, lại làm cho cô bé càng thêm lo lắng.

Lục Tân mới nói, không cho cô bé qua đó, nên cô bé chỉ có thể đứng ở xa nhìn.

Nhưng lại quá mức lo lắng, thế là mở miệng: “…Được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận