Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 252: Anh trái pháp luật rồi

“Á …”

Lý Mộng Mộng không khỏi hét lên khi nhìn thấy biểu cảm của người lao công.

Cô ta không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông như Lục Tân, nhưng cô ta nhận ra biểu cảm này.

Biểu cảm này đã xuất hiện vô số lần trên người bạn bè và các thành viên trong gia đình cô.

Ngay khi biểu cảm này xuất hiện, liền khiến cô ta như rơi vào ác mộng, hai chân đều phát run, trong tiềm thức muốn trốn tránh.

Lục Tân véo nhẹ cánh tay cô, cô ta lập tức phản ứng, vội vàng che miệng lại.

Nhưng ánh mắt lại nhìn vào mặt Lục Tân với ý cầu khẩn.

“Tiện nhân….”

Lý Mộng Mộng nhìn vào mắt Lục Tân, đột nhiên lại dấy lên sự bất mãn mãnh liệt đối với người ở trong cơ thể cô lao công, ánh mắt cô lao công nhìn Lục Tân đã hơi oán hận rồi, đôi mắt u ám lạnh lẽo dường như muốn rỉ ra, thấp giọng khàn khàn, hung hăng nói: “Hãy nghe đây, con mẹ nó chứ, tao không quan tâm mày là cái quái gì, cút ngay khỏi đây.... con mồi này ta đã nhắm tới rồi.”

Cơ thể Lý Mộng Mộng không ngừng run lên.

Mọi thứ cô ta nhìn thấy và nghe thấy đều nằm ngoài khả năng hiểu của cô ta.

Cô ta vô thức ôm chặt cánh tay Lục Tân hơn, như thể đang nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất, thân thể mềm mại dưới lớp hoodie đang run rẩy.

Vẻ mặt Lục Tân vẫn bình tĩnh, anh ra hiệu cho Lý Mộng Mộng đừng hoảng sợ.

Sau đó, anh vô tình liếc sang bên cạnh, và em gái vậy mà vẫn chưa xuất hiện....

Con bé thật sự rất nghịch ngợm, chạy lung tung khắp nơi.

Theo lý thuyết mà nói thì vẫn chưa đến tuổi nổi loạn đâu nhỉ....

May thay, anh vẫn có thể ép mượn sức mạnh của con bé vào thời điểm quan trọng, ban đầu anh không thạo lắm nhưng sau vài lần ra khỏi thành phố trải nghiệm, đã tốt hơn trước rất nhiều, thế nên trong lòng anh cũng không hoảng loạn, mà bình tĩnh nhìn người lao công trước mặt, thấp giọng nói: “Chẳng ai là con mồi của ngươi cả, tôi sẽ không rời đi, còn nữa… Anh có biết rằng những gì anh đang làm bây giờ là trái pháp luật không?”

Người lao công nghe đã hơi sững lại khi nghe những điều này.

Một lúc sau, mặt cô hiện lên vẻ mỉa mai kỳ lạ: “Cậu nói việc trái pháp luật với tôi? ha ha.…”

Đột nhiên thu lại nụ cười nói: “Cậu còn không biết tôi là ai, và cũng không biết tôi có thể làm gì …”

“Tôi không quan tâm anh là ai, nhưng tốt hơn hết không nên kiếm chuyện với tôi và nhanh trả lại con mồi cho tôi …”

“Thật ra tôi biết….”

Lục Tân bất lực nhìn anh, nói: “Tôi đã xem qua tài liệu về anh rồi, ngoài ra việc của tôi là đưa anh về.”

“Nhân lúc anh vẫn còn chưa sa vào con đường phạm pháp, hãy cùng tôi trở về.”

Nói rồi, anh thở nhẹ một hơi, nghiêm túc nhìn vào mắt người lao công, nói: “Nếu anh muốn phản kháng, tôi chỉ có thể ra tay với anh thôi, nhưng nói thật, tôi không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau với đối với người có năng lực, một khi tôi đánh mạnh, anh có thể sẽ chết đó.”

“Cậu…”

Lời của Lục Tân khiến cho Lý Mộng Mộng và người có năng lực này trong lòng đều nảy sinh một loại cảm giác quái lạ.

Lý Mộng Mộng cảm thấy có chút không chân thực.

Cô ta cho rằng chàng trai này đến đây để bắt ma, nhưng nghe giọng điệu của anh ta, sao giống như đang bắt trộm?

Và người lao công có vẻ hơi cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Lục Tân, và sau đó trên mặt anh ta lộ ra vẻ cười khẩy: “Cậu từ thành phố chính qua đây với tôi phải không? Ha ha, vô ích thôi, tôi sớm đã để ý có người nhìn chằm chằm vào mình rồi, nhưng tôi không quan tâm chút nào…”

“Trở về nói với người của các cậu, tôi đây không đòi hỏi gì nhiều, đây cũng coi là may mắn của các cậu.”

“Thế nên, tôi không đi kiếm chuyện với các cậu, nhưng các cậu tốt hơn hết cũng đừng đến gây chuyện với tôi …”

“Muốn tốt, mọi người đều ổn, nếu không …”

Khuôn mặt cô ta đột nhiên trở nên dữ tợn: “Ngay cả những người đứng đầu Thanh Cảng, tôi cũng có thể giết họ cho các người xem ..”

Giọng nói mang theo chút cố ý nhấn mạnh giọng điệu, cùng với vẻ u ám, cũng có chút tác dụng.

Lý Mộng Mộng bên cạnh Lục Tân thực sự bị cô ta làm cho sợ hãi, cô ta đã đứng không vững và gần như treo trên cánh tay của Lục Tân.

Lục Tân cau mày khi nghe những lời của cô ta và nói “Cô có thể đi.”

Vẻ mặt của người dọn dẹp ngay lập tức căng cứng lại sau khi nghe điều này.

Lúc này, trên bức tường nhẵn nhụi sạch sẽ bên cạnh, cô em gái đã bò xuống với con gấu trong miệng, không biết vừa rồi cô phát điên lên ở đâu, trên người còn có một chút biểu cảm thích thú với trò đùa dai, nhưng khi cô vừa bò xuống thì thấy một cô gái kéo lấy khuỷu tay của Lục Tân, cô chợt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng vòng quanh cô gái rồi cuối cùng nhìn vào ngực.

Sau đó cô ấy bĩu môi, tỏ vẻ không hứng thú.

“Cô có thể đối phó với những người đó, không liên quan gì đến việc của tôi cả.”

Lục Tân cũng yên tâm rồi, nghiêm túc nhìn người lao công trước mặt, cười nói: “Nhưng tôi nghĩ rằng cô không đi được đâu…”

Người lao công ngừng nói, chỉ u ám nhìn chằm chằm vào Lục Tân.

Cô ta dường như cảm nhận được điều gì đó xung quanh mình, vẻ mặt có chút cảnh giác, rồi đột nhiên nói nhỏ: “Vậy thì cậu đang tìm cái chết rồi đấy!”

“Vù!”

Khi vừa mở miệng, cô đột nhiên bật dậy từ dưới đất.

Tốc độ hoàn toàn khác với thân hình yếu ớt, cực kỳ nhanh, lúc lao về phía Lục Tân, trong tay đã giơ ra một thứ giống như cái xẻng màu bạc, đó là một cây dao cạo, các cạnh dao rất sắc nhọn.

Cô ấy chỉ chĩa đầu nhọn về phía mắt Lục Tân, với vẻ mặt tàn nhẫn u ám.

“A….”

Lý Mộng Mộng bị vẻ mặt của cô ta làm cho hoảng sợ, theo bản năng muốn hét lên.

Nhưng Lục Tân đột nhiên nói: “Nhẹ chút đi!”

Lý Mộng Mộng nghĩ rằng Lục Tân đang nói chuyện với chính mình, vội vàng che miệng lại.

Nhưng lúc này, Lục Tân lại đang nhìn về phía em gái của mình.

Trước lúc người lao công lao tới, cô em gái đã nắm lấy chân cô ta rồi, cảm giác râm mát lan tỏa khắp người, và trạng thái của Lục Tân cũng thay đổi, cánh tay anh như thể đột nhiên thò ra, túm lấy cổ người lao công.

Với tốc độ nhanh như ma, động tác của người lao công cực kỳ chậm chạp. Để mà so sánh, như thể cô ấy đưa cổ mình thẳng vào tay Lục Tân vậy.

Lục Tân nói mẹ một chút là dặn dò em gái đừng đánh quá mạnh, thật sự khiến cô ta đau. Quả nhiên, khi Lục Tân vươn tay nắm lấy cổ người lao công, đôi tay giơ cao và vẻ mặt tàn nhẫn u ám của người lao công ngay lập tức biến mất, cả người bỗng nhiên mềm nhũn ra, giống như một con rối mất hết dây trực tiếp thu gọn lại.

Nếu không phải Lục Tân đang nắm lấy cổ cô ta, có lẽ cô ta đã ngã xuống đất.

“A...”

Người lao công thất thần một hồi, sau đó mới từ từ khôi phục lại.

Khi tập trung tầm mắt, cô ta nhận ra Lục Tân đang nắm lấy cổ mình, ngay lập tức sợ hãi hét lên, cô ta gần như mất hồn, vừa vô thức khua tay, vừa hoảng hốt mở miệng cầu xin tha thứ: “Xin lỗi, tôi xin lỗi. ... ”

Cô ta không biết tại sao Lục Tân lại véo mình, còn cho rằng mình đang chọc giận anh.

“Không sao, tôi không trách cô …”

Lục Tân đưa bàn tay xuống, đỡ người lao công, dìu cô ta dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống.

Sau đó, anh cau mày và nhìn xung quanh.

Lúc này, mọi người trong sảnh nghe thấy động tĩnh ở đây, vô thức đều nhìn về phía bọn họ.

Ánh mắt của nhiều người đều vô cùng ngạc nhiên, chú bảo vệ phát hiện có điều gì đó không ổn liền bước tới.

“Ha ha, nhìn thấy chưa?”

Lúc này, ở quầy lễ tân, cô gái vừa giúp Lục Tân check in vừa nhận 100 tệ của anh, cười như không nhìn qua phía Lục Tân, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta hoàn toàn không phải cùng một loại người… Hoặc là, tôi và tất cả mọi người trên thế giới này không cùng một loại, các ngươi cũng chỉ là người bình thường, còn tôi bây giờ giống như một vị thần!”

Lúc cô ta nói, thậm chí còn không kiêng dè ai hết, và thu hút rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên.

Cô gái ở quầy lễ tân này là ai mà giọng điệu lại điên loạn như vậy.…

“Hình như trước đây tôi đã từng nghe ai đó nói về điều như thế…”

Lục Tân nhìn cô gái ở quầy lễ tân, nhẹ nhàng nói “Anh ta là một kẻ thần kinh, tôi cảm thấy cô cũng giống như vậy…”

Lúc nói anh nghiêm túc nhìn về phía cô gái.

Nhưng cô em gái bên cạnh đã hiểu ý anh, lập tức có chút vui mừng, lén lao về phía quầy lễ tân …

“Xoẹt!”

Nhưng trước lúc cô em gái lao đến quầy lễ tân, biểu hiện của cô gái đó đột nhiên thay đổi, ngay lập tức trở nên bối rối.

Ngay sau đó, khi vừa nhận ra có điều gì đó không ổn ở đây, quay lại kiểm tra thì thấy một nhân viên bảo vệ cao to đang đứng sát bên cạnh Lục Tân, nhưng đột nhiên vẻ mặt trở nên tàn nhẫn, anh ta lấy cây gậy cao su đeo ở thắt lưng ra và giáng xuống sau gáy của Lục Tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận