Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1215: Thế giới ác mộng của thần (2)

Nghe Nhị Hào hồi tưởng qua loa, ngón tay cầm điếu thuốc của Lục Tân cũng khẽ run.

Nhưng anh nhẫn nhịn nghiêm túc lắng nghe Nhị Hào kể.

“Tôi một mình trải qua khoảng thời gian rất dài, mỗi ngày hoặc cách ba ngày đều phải đi vào đây.”

Nhị Hào từ từ kể lại: “Thời gian ở đây có đôi khi rất dài, có đôi khi rất ngắn. Có đôi khi vừa vừa, tôi cho rằng mình vĩnh viễn cũng không trở về được, nhưng bỗng có một ngày, lúc tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên đường sá náo nhiệt.”

“Cũng có đôi khi ngắn đến nỗi tôi còn chưa kịp vui vẻ vì về tới hiện thực thì đã bị người ta đá hôn mê bất tỉnh…”

“Rất đau…”

Nhị Hào mỉm cười, nhấp môi dưới: “Trong hiện thực rất nhiều người hung dữ, thích đánh người.”

“Có điều tôi vẫn hy vọng trở về thế giới của bọn họ.”

Lục Tân khẽ liếc mắt, chứng kiến cơ thể gầy gò trắng bệch của Nhị Hào, có vài vết sẹo bắt mắt.

“Sau đó thì sao?”

Anh vẫn không nhịn được hỏi một câu.

“Sau đó…”

Nhị Hào mê mang khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời kỳ lạ kia.

Giọng nói cậu ta dịu dàng, giống như đang mê sảng: “Tôi nghe được một giọng nói.”

“Là một giọng nói rất kỳ quái ở ngay thế giới này.”

Nhị Hào nhỏ giọng nói: “Trước đó tôi không có nghe được bất cứ giọng nói nào trong thế giới này, cũng không thấy bất cứ ai.”

“Vì vậy tôi rất vui, tôi muốn trò chuyện với cậu ta.”

“Nhưng mà cậu ta không thường xuyên nói chuyện, chẳng qua tình cờ sẽ nói cho tôi biết một việc.”

“Ví dụ như thế giới này là gì, ví dụ tôi nên làm gì mới có bảo vệ bản thân tốt hơn…”

“Chuyện cậu ta dạy tôi làm có vài cái tôi cũng không thích.”

“Nhưng từ từ tôi còn bắt đầu nghe lời cậu ta, dù sao trong thế giới này chỉ có cậu ta nói chuyện với tôi.”

“Vì vậy tôi bắt đầu nghe cậu ta nói, trong thế giới thật làm một ít chuyện, ví dụ như bị một ít người hung dữ giết chết, sau đó lại hiện ra trước mặt bọn họ, ví dụ như nói cho người khác biết thế giới hiện thực này thật ra là giả dối, cũng không phải thế giới chân thật…”

Lục Tân nghe tới đó khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lục Hào.

Anh đoán được gì đó nhưng không dám xác định.

“Thứ cậu ta dạy tôi rất hữu dụng.”

Nhị Hào nhẹ nhàng tiếc than, chậm rãi nói: “Từ từ người bên cạnh tôi tin tưởng tôi bắt đầu nhiều hơn.”

“Tôi không cần đói bụng nữa, cũng không cần bị đánh nữa.”

“Rất nhiều người đều theo tôi, chăm sóc tôi, cho dù chỉ có một miếng ăn cũng sẽ cho tôi ăn trước.”

“Nhưng mà thật ra tôi không quá để ý những điều này, tôi chỉ muốn ngày nào đó sau khi chìm vào giấc mộng có thể không cần về đây nữa…”

Nói tới đây, cậu nở nụ cười tươi với Lục Tân nói: “Tôi thích sống ở thế giới hiện thực, cho dù bị đánh, bị đói…”

Lục Tân không biết trả lời sao với những lời này của cậu ta, chỉ có thể do dự, nhẹ nhàng gật đầu.

“Giọng nói kia nói cho tôi biết nguyện vọng của tôi có thể thực hiện.”

Lúc Nhị Hào tự thuật, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Cậu ta nói có thể giúp tôi trở về thế giới hiện thực.”

“Hơn nữa mãi mãi ở lại thế giới hiện thực.”

Lục Tân không nhịn được nhìn cậu ta một cái, nhưng không ngắt lời.

Nhị Hào nói tiếp: “Vì vậy tôi lập tức nghe theo cậu ta, luôn làm theo chuyện cậu ta nói.”

“Người ở bên cạnh tôi càng lúc càng nhiều, cậu ta bảo tôi tới vùng đất hỗn loạn, sẽ để tôi ở đây tuân theo ý chí của cậu ta, nói dối với càng nhiều người, nói hiện thực giả tạo cỡ nào, nói nơi nào đó tốt hơn cỡ nào…”

“Lúc cần thiết, còn phải bày ra thần tích cho bọn họ thấy…”

“Sau này người tin tưởng tôi thật sự càng nhiều hơn, thậm chí nơi lửa lớn như vậy cũng rất nhiều người tin tưởng tôi.”

Nói tới đây, cậu ta mới trầm thấp thở dài nói: “Cuối cùng lúc đến nơi này, cậu ta nói có thể giúp tôi.”

Lục Tân không nhịn được nói: “Cậu ta thật sự sẽ giúp cậu?”

“Đúng vậy.”

Nhị Hào gật đầu nói: “Cậu ta nói cho tôi biết có thể khiến tôi không cô độc như vậy nữa…”

“Ví dụ như nếu tôi quả thật sợ một mình ở lại đây, thậm chí sợ một ngày nào đó tôi sẽ mãi mãi ở lại đây, như vậy trước khi tôi còn chưa thể rời khỏi đây, vì sao không thử mang thêm mấy người tới đây?”

“Tôi nghe theo lời cậu ta nói.”

Ánh mắt Nhị Hào trở nên sâu thẳm: “Trước kia tôi biết làm sao mang người tới, mãi đến khi cậu ta dạy tôi cái gì là bậc thang.”

“Vì vậy lúc tôi tiến vào bậc thang thứ hai, tôi phát hiện có thể đưa người ở ngoài tới đây, làm cho nơi vốn chỉ có tôi có thêm những người khác, khiến cho nơi mãi mãi cô độc này có nhiều giọng nói hơn.”

Nghe giọng nói bình tĩnh pha chút cô đơn và hoang đường của Nhị Hào, Lục Tân không nhịn được đứng lên.

Anh cúi đầu nhìn Nhị Hào, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng phức tạp.

Anh dường như muốn nói gì đó, rồi lại nhịn xuống, một lát sau mới nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…”

Nhị Hào im lặng một lát, dường như có hơi mê mang: “Sau đó có lẽ lại làm thêm rất nhiều chuyện, tôi nghe lời giọng nói đó, để cho rất nhiều người tiến vào đây, nhưng mà tôi từ từ cảm thấy mơ hồ, bởi vì sau khi những người đó đi vào lại không hợp với tôi, tôi vẫn cảm thấy rất cô độc, vẫn là ngày qua ngày chịu đựng sự trống trải nơi đây, vẫn muốn rời khỏi…”

“Vì vậy tôi đi tìm giọng nói kia, cầu xin cậu ta thực hiện lời hứa…”

“Cho nên cậu ta nói cho tôi biết biện pháp đó…”

Nhị Hào trầm mặc một lát mới nói: “Cậu ta nói không thể giúp tôi rời khỏi, nhưng cậu ta có thể giúp tôi trở về thế giới hiện thực.”

“Nói ví dụ như kéo thế giới hiện thực vào đây, tôi không phải sẽ trở về hiện thực sao?”

“Bặc!”

Nghe tới đây, Lục Tân cuối cùng không nhịn được đứng lên, phức tạp nhìn vào mắt Nhị Hào.

“Thì ra cậu chính là nguồn gốc của quê hương thật sự…”

“Thì ra Địa Ngục theo như lời bọn họ nói chính là ám chỉ cậu…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận