Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 601: Đấu một mình chính là người một nhà cùng đánh một người (1)

"Ong..."

Khi con chó nhỏ không da cắn vào mông con quái vật, toàn bộ cơ thể con quái vật đã xuất hiện những hỗn loạn hình gợn sóng.

Giống như máu thịt trên cơ thể nó đang trở nên hỗn loạn những chiếc túi không ngừng tuôn ra từng cái như thể có thứ gì đó đang giãy giụa ở bên trong và muốn bò ra khỏi con quái vật.

Cùng lúc đó, khuôn mặt Triệu Sĩ Minh và những nhân viên khác trên người quái vật dần trở nên biến dạng.

Có kêu to, có khóc lớn, có cười, ánh mắt phẫn nộ, cũng có vẻ mặt vui thích.

"Suỵt."

Nhưng chỉ trong chớp mắt, đám xúc tua đầy trên người con quái vật kia đã đâm ngược trở lại, rồi đâm xuyên qua con chó nhỏ không da, sau đó vùng vậy thật mạnh trong cơ thể nó, gần như muốn xé nát nó ra, sau đó con chó nhỏ không da rên rỉ một chút, rồi văng ra ngoài.

"Bụp."

con chó nhỏ không da đập vào vách tường bên cạnh, bốn chân run rẩy, trong ánh mắt nó lộ ra hạnh phúc rạng ngời.

“Nó đã sắp đến giới hạn rồi.”

“Nó có khả năng tự phục hồi, không nhìn thấy những tổn thương khác.”

"Năng lực hỗn loạn của Mắt Kính dường như ảnh hưởng đáng kể đến nó..."

Lục Tân nhanh chóng suy luận trong đầu, khoảnh khắc con chó nhỏ không da bị ném ra ngoài, cái bóng đã tràn ra.

"Phịch...."

Cái bóng là thứ vô hình, nhưng khi bị Lục Tân nhìn chằm chằm, những nơi mà cái bóng lướt qua thì trên mặt đất đều xuất hiện những đường cắt thật sâu, giống như từng cái đầu của con rắn đen, uốn lượn ngoằn ngoèo lập tức bơi về phía “Thần”.

Đồng thời, những vết cắt trên mặt đất lúc trước lại lần nữa thu lại bao bọc lấy hai chân của nó.

Chỉ có điều lần này, có vẻ khác với lần trước.

Triệu Sĩ Minh đang phát ra những tiếng gầm thét vô nghĩa, "Thần" đột nhiên cúi đầu.

Nơi mà sáu con mắt nhìn đến, không khí giống như đông cứng lại, cứ như xuất hiện một bức tường thủy tinh trong suốt.

Rõ ràng là không nhìn thấy được, nhưng có thể mơ hồ phân biệt được đường nét.

Bóng đen lập tức đập vào vách kính, hai luồng sức mạnh xung đột như nước với lửa.

Có thể dễ dàng nhìn thấy bóng đen đã giành được ưu thế, thế nhưng bức tường bằng kính không thể bị phá vỡ trong thời gian ngắn.

Đòn tấn công tinh thần!

Cũng giống như con quái vật có hình đại não mà Lục Tân đã gặp trước đó, nó liên tục không ngừng phát huy năng lực tinh thần để ngăn cản cái bóng đang tới gần.

So ra thì năng lực của bóng đen mạnh hơn loại trùng kích này cũng không phải đột phá, khi bóng đen phá bỏ năng lực này thì con quái vật đằng sau đã phóng vô số xúc tu lên không trung ám sát Lục Tân.

"Bá bá bá."

Cơ thể Lục Tân xoay nhanh chóng linh hoạt, xúc tu đỏ như máu bay ra từ cơ thể nó.

Bức tường kim loại sau lưng bị những xúc tu đục một lỗ kim loại phát sáng.

"Hả?"

Triệu Sĩ Minh ở nơi ngực của "Thần" cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn ta không hiểu chút nào, bình thường nếu như tránh né trái phải như thế thì cái bóng vốn dĩ loạn tùng phèo.

Thế nhưng cho dù Lục Tân có di chuyển thế nào thì cái bóng vẫn ở sát mặt đất giống như không bị ảnh hưởng chút nào.

Cướp đoạt...

Cùng lúc đó Lục Tân tránh thoát được bảy, tám xúc tua đâm nhanh xuống, cuối cùng có một cái xúc tu vụt qua mặt anh, anh có thể thấy được các mao mạch máy hiện đầy trên xúc tu bị che lấp hiện ra da thịt mờ mờ, ánh mắt có chút nghi hoặc.

Sắc mặt Lục Tân liền trở nên vặn vẹo, sau đó chợt cúi đầu ói ra đất.

"Nó đúng là xác chết..."

"Thậm chí còn ghê hơn so với xác chết..."

Đúng là không nên tin em gái, đổi lại chính mình sẽ không cắn cái đó như vậy.

Khi nào thì cái thói ăn tầm bậy của trẻ con mới có thể thay đổi?

Chẳng qua Lục Tân nhanh chóng chỉnh lại tinh thần vì cho dù có như thế nào mình cũng đã nếm mùi vị của "Thần" đúng không?

Chính anh cũng cảm thấy bây giờ mình nghĩ đến chuyện này thì có hơi ghê những đồng thời cũng không được thất thần.

Bây giờ em gái đang thay mình khống chế được cơ thể đồng thời gần như đạt đến cực hạn năng lực hệ nhện mới tránh được truy đuổi của "Thần", cha cũng đã cho phép trong phạm vi thể hiện lực lượng mạnh nhất đấu cùng "Thần" kia.

Cho nên người duy nhất tự do tất nhiên sẽ đảm nhận trách nhiệm gánh vác trách nhiệm toàn cục.

"Cú sốc tinh thần của nó có thể chống lại sức mạnh của cha..."

"Không phải là chống lại chỉ tính là miễn cưỡng chống đỡ..."

"Xem như nó có một chút hạn chế..."

"Nhưng mà..."

Lục Tân cau mày... chỉ là cảm giác, thật ra vẻ mặt của anh lúc này có hưng phấn cũng có luống cuống, hài lòng nhì con búp bê lớn...đồng thời cùng phát hiện một vấn đề quan trọng: "Trường lực bóp méo của con quái vật này không chống lại cha của tôi."

"Bóp méo tinh thần chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản!"

"Có sự khác biệt rất lớn giữa cú sốc tinh thần và trường lực xoắn trong đó sự khác biệt lớn nhất, sự khác biệt lớn nhất... Chính là một trong người đó có một cảm giác!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận