Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1282: Thành phố bị thần vứt bỏ (2)

Lục Tân hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía mẹ, không ngờ ngay cả chuyện như vậy mẹ cũng từng nghĩ đến.

Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Con sẽ đi tìm cô ấy, nhưng không phải là bây giờ.”

Vừa nói, ánh mắt anh cũng chuyển về thành Hỏa Chủng, xung quanh không thấy Nhị Hào đâu cả.

Rõ ràng vừa rồi anh nhìn thấy Nhị Hào đã tỉnh lại, thậm chí cậu ta còn ẩn mình để giúp đỡ anh một chút.

Năng lực của Nhị Hào rất mạnh, hơn nữa nhìn từ những gì vừa mới xảy ra, anh nghĩ cậu ta còn mạnh hơn cả anh.

Không biết cậu ta đã dùng phương pháp gì để có thể tùy ý đi đến bên cạnh người anh, nhưng điều này cũng đại diện cho tầng năng lực của cậu ta.

Vậy mà sau khi rời đi khỏi mảnh không gian kia, cậu ta lại không hề xuất hiện nữa.

Không chỉ là cậu ta, ngay cả phiên bản Nhị Hào mới vừa bị anh tặng cho rất nhiều khốn khó kia cũng không thấy đâu.

Có thể là Nhị Hào trước đó đã bị người khác lừa, lấy toàn bộ đồ quay trở về.

Nhị Hào ở Hỏa Chủng, em gái cũng ở Hỏa Chủng, số bảy cũng xuất hiện ở Hỏa Chủng.

Điều này đối với Lục Tân mà nói, cảm giác cực kì kỳ quái, thậm chí mỗi lần nghĩ đến chuyện này anh còn cảm thấy có vài phần kích động.

Nếu như, tất cả người của cô nhi viện đều có thể tụ lại một chỗ, vậy tốt biết bao…

“Về nhà sớm…”

Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu với mẹ một cái, đồng ý giao ước.

Mẹ cười tủm tỉm đạp lên hàng rào thép xung quanh sân thể dục, sau đó biến mất ở dưới vầng trăng máu.

Những tòa nhà cũ ở xung quanh sân thể dục mới vừa bị Lục Tân dùng bàn tay tái nhợt trộm đến, cũng yên lặng không tiếng động mà biến mất. Chỉ còn lại những con đường lớn xung quanh sân thể dục, bốn phương đều có dấu vết đã từng bị đè ép. Đây giống như là những ảnh hưởng thực tế mà sau khi bàn tay tái nhợt kia trộm lấy được những thứ đồ khác, chỉ cần có một thời gian ở bên trong không làm gì nữa thì nó sẽ trở lại vị trí cũ.

“Đi thôi!”

Lục Tân nhìn về phía bên người mình, chỉ còn lại một mình em gái.

Anh đưa tay chìa về phía em gái nhỏ bé, cười nói: “Lần này, em đúng thật là lợi hại.”

“Phải không?”

Em gái hơi nhảy lên, vui vẻ dắt tay Lục Tân.

Hai người bọn họ từng bước từng bước, rời khỏi sân thể dục.

Vừa đi xuống dưới, những người đang bị mắc kẹt trong tấm mạng nhện kia cũng từ từ thoát khỏi nó.

Đây là năng lực của em gái đang được thu hồi lại, có điều so với những lần hành động ồn ào không tim không phổi, không thèm quan tâm thứ gì thì lần này em gái cẩn thận hơn rất nhiều. Đầu tiên hạ thấp mạng nhện xuống, sau đó sẽ thu hồi lực lượng, tránh để cho người ta té từ không trung xuống mà chết.

“Những người này sau này sẽ không có di chứng gì chứ?”

Thậm chí Lục Tân vẫn không yên lòng hỏi lại em gái.

“Sẽ không…”

Em gái đầy tự tin trả lời anh, sau đó lại nhỏ giọng bổ sung thêm một tiếng: “…. chứ?”

May mà Lục Tân chỉ nghe được hai chữ đầu.

Anh vừa đi, vừa nhặt những vật phẩm ký sinh xung quanh lên. Mắt kính đeo lên mặt, mặt nạ sáu cảm xúc, bộ bài jocker, khối rubik cấp mười hai, đồng hồ cát trí nhớ, tất cả đều thả vào trong túi. Thậm chí anh còn cảm giác được, ý thức của bọn nó đang hơi run rẩy.

Điều này chắc là bởi vì vừa rồi, thực tế bọn họ đã bị Lục Tân vô duyên vô cơ hiến dâng cho người bên cạnh. Có điều lúc đó người ẩn nấp xung quanh anh chắc hẳn rất sốt ruột, lo lắng trúng kế, cho nên vừa từ chối Lục Tân, vừa đẩy hết mấy đồ của anh ra.

Điều này với Lục Tân mà nói, chuyện này nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng, nghi thức hiến tế này giống như một người bạn của anh vậy, chỉ cần anh đưa vật gì đến, có thể cùng tôi ăn bữa cơm rồi. Anh thật lòng muốn tặng cho người ta, mà người ta lại kiên quyết trả lại cho anh, điều này là sao chứ?

Lúc đi xuống dưới sân thể dục, đã thấy khung cảnh xung quanh vẫn còn ở đó, nhưng đã không còn người ra tay nữa rồi.

Phía thành Hỏa Chủng còn sót lại nhóm vũ trang, cùng với những thành viên của tổ chức thần bí kia, lúc này cũng đã chìm vào trong nhóm hôn mê.

Vừa rồi, lúc những sợi xích sắt của Tàng Trượng Nhân chủ động cắt ra, khiến cho thế giới tinh thần của bọn họ xuất hiện biến động lớn, có người cảm nhận được cảm giác ung dung trước đó chưa từng có, cũng có người cảm nhận được nỗi nuối tiếc khi mất đi vật gì đó, thất vọng, trống không, vui sướng, sợ hãi… toàn bộ đều dâng lên trong lòng bọn họ.

Bọn họ có người tê liệt ngã trên mặt đất, có người đang đứng ngẩn người, còn có người đang không ngừng rơi nước mắt.

Bên cạnh câu lạc bộ Trăng Máu, có người tò mò ra quan sát xung quanh, muốn hiểu rõ chuyện gì, cũng có người có ánh mắt nhìn về phía những sợi dây điện và những thứ đáng tiền khác xung quanh, còn có người cảm thấy những người ở Hỏa Chủng quá mức đáng thương, nhỏ giọng an ủi.

“Đừng đau lòng như vậy, chẳng qua mọi người chỉ bị thần từ bỏ mà thôi.”

“Tích cóp dũng khí về thăm nhà vài lần, có lẽ vợ con mọi người không tìm được mọi người đâu.”

“Đúng, đúng, đúng. Còn có người nhà của mọi người, có tiền gửi tiết kiệm của mọi người, còn có tiền mọi người vay mua nhà mua xe…”

“Ai, công việc có thể cũng phải tìm công việc khác, nguy hiểm hơn còn phải ngồi tù cơ.”

“So sánh như vậy, có phải cảm thấy chuyện bị thần vứt bỏ không có gì khó chịu nữa đúng không?”

“Chậc, chậc. Ngay cả thần của các người cũng bị đánh mà.”

“Ào.”

Khi Lục Tân đi xuống dưới sân thể dục, từ khi bọn họ đi vào, tất cả mọi người đều chợt quay đầu nhìn về phía anh, bao gồm cả người của câu lạc bộ Trăng Máu, lực lượng võ trang còn sót lại của Hỏa Chủng, còn có cả những gián điệp và những điều tra viên đến từ những thế lực khác nhau.

Hứng chịu những ánh mắt săm soi, nghi ngờ, sợ hãi, hiếu kỳ của mọi người ở đây, Lục Tân cũng không dừng lại.

Ánh mắt anh quét qua những dao giải phẫu của viện nghiên cứu, vẻ mặt của đám người Hạ Trùng, Thuần Thú Sư, sau đó nhìn về phía lực lượng võ trang còn sót lại, cả những gián điệp và những điều tra viên đến từ những thế lực khác nhau đang có những thái độ phân vân, Lục Tân cuối cùng cũng đưa ánh mắt nhìn về phía những thành viên của câu lạc bộ Trăng Máu đang lo lắng ở một bên, trên mặt dần nở một nụ cười thân thiện: “Thiên vương Cái Địa Hổ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận