Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1167: Nhóm người bệnh thần kinh trong thành phố Hỏa Chủng (2)

Người đàn ông kích động, nhẹ nhàng cởi áo khoác ra, nới lỏng thắt lưng một chút. Sau đó trên mặt nở nụ cười mãn nguyện, uống hết ly rượu vang đỏ trong tay. Anh ta cảm giác thứ gì đó trong rượu vang đỏ bắt đầu có tác dụng. Anh ta thở dài một hơi, bước nhanh về phía người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh ta từng gặp đang đứng bên cửa sổ. Trái tim thậm chí còn bắt đầu đập mạnh.

Bản thân anh ta cũng quên mất bao lâu rồi chưa từng thấy qua con mồi mê người như vậy?

Dáng người tao nhã, ngũ quan hoàn mỹ,...

Trong lòng hiện rõ ý niệm như vậy, anh ta bước lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo người phụ nữ, định nói gì đó.

"Suỵt..."

Ngón trỏ của người phụ nữ đặt trước môi, ý bảo anh im lặng, sau đó cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, đặt lên vai anh ta. Trong lúc người đàn ông vừa mừng vừa sợ, cảm giác giấc mộng đẹp từ trên trời rơi xuống, người phụ nữ bỗng nhiên nghiêng người sang một bên, sau đó đẩy anh ra ngoài...

Cửa sổ đang mở một nữa, không chịu nổi trọng lượng của đàn ông nên bật ra. Anh ta cảm thấy mất trọng lượng mà trước giờ chưa từng có truyền đến.

Rơi xuống khoảng hơn mười mét, người đàn ông mới phản ứng lại, đột nhiên phát ra một tiếng hét xé họng.

Người phụ nữ tao nhã ở bên cửa sổ chứng kiến tất cả, sau khoảng bảy tám giây, mới nghe được dưới lầu truyền đến một tiếng "rầm".

Trên mặt cô lộ ra nụ cười mỹ mãn.

Người này nhẹ nhàng đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy chai rượu, lại rót một ly.

Cô ta nhẹ nhàng ngửi, mùi rượu rất thơm. Cô ta khẽ lắc đầu: "Hạ dược trong rượu tốt như vậy, thật đáng tiếc..."

“Chu tiên sinh, xảy ra chuyện gì vậy?”

"Mau mở cửa..."

Ngoài cửa hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nặng nề. Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông rơi xuống lầu đã kinh động đến vệ sĩ đang đứng bên ngoài.

Người phụ nữ uống hết ly rượu vang đỏ có vấn đề trong cốc, cảm thấy cơ thể khô nóng.

Cô lấy tay quạt, tự nhủ: "Xuân dược rất mạnh, xem ra nên phát tiết..."

Cùng lúc đó, cửa phòng bị phá vỡ, vô số vệ sĩ cầm súng xông vào phòng.

Nhìn căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình người phụ nữ cùng với cửa sổ mở rộng, họ đột nhiên ý thức được chuyện gì đó.

Sắc mặt mấy người trở nên hoảng sợ, phẫn nộ, trong nháy mắt không biết bao nhiêu súng ống móc ra, chỉ về phía người phụ nữ.

Có người còn hét to, mau thông báo cho chủ tịch...

Trong sự hoảng sợ và hỗn loạn của họ, người phụ nữ đột nhiên nhẹ nhàng xoay người, lấy ra hai khẩu súng lục dưới váy.

Cô ta nhắm vào những vệ sĩ, trên mặt nở nụ cười mê người, nói: "Chúng ta cùng nhảy múa đi?"

Pằng pằng pằng pằng...

Cô nổ súng bằng cả hai tay, nhẹ nhàng đi về phía cửa ra tời hành lang rồi đi vào thang máy.

Súng trong tay không ngừng bắn ra những viên đạn bắn xé không khí. Đám vệ sĩ cũng thay đạn rồi tiếp tục nổ súng.

Cô ta giết hết tất cả mọi người từ tầng 99 của khách sạn xuống phía dưới, xuyên qua làn đạn phát sáng.

Góc váy cô ta tung bay giống như đang nhảy múa.

Một nơi khác trong thành phố, một người đàn ông mặc vest thẳng tắp, nhân lúc mất điện hỗn loạn, đã đi xuyên qua mấy cánh cửa giam.

Anh ta đi tới trước một phòng thí nghiệm bí mật thì dừng lại. Phát hiện phòng thí nghiệm này đã phản ứng lại. Trước cánh cửa cuối cùng đi tới phòng thí nghiệm lại tập trung rất nhiều nhân viên an ninh đang cầm súng ống điện, nhìn chằm chằm người vừa tới.

"Sao các biện pháp an ninh được thực hiện tốt như vậy?"

Người đàn ông nhìn họng súng đen, đột nhiên mỉm cười: "Điều này chứng tỏ tôi đã tìm đúng nơi?"

Khi nói chuyện, đầu của anh ta đột nhiên tách ra, nứt thành chín mảnh.

Mỗi một khối biến thành một cái cổ mảnh khảnh cùng với đầu rắn vương vãi đầy vảy đỏ.

Sau đó, trên chín đầu rắn, mười tám con mắt màu nâu vàng đồng thời bắn ra hào quang hưng phấn khác thường.

"Túi đã chuẩn bị chưa?"

"Rốt cuộc con đã làm xong bài tập về nhà chưa?"

"Lúc trước thầy giáo đã gọi bố lên phê bình một lần. Nếu còn lần nữa, xem bố có đánh con hay không..."

“......”

Trong một chiếc xe tải cao lớn, người đàn ông mặc áo trắng, thắt lưng đen trông rất lịch sự vừa lái xe, vừa hỏi cậu bé chỉ có sáu bảy tuổi ngồi ghế phụ bên cạnh. Giọng nói tuy nghiêm khắc, nhưng từ biểu cảm thì là một người bố đang quan tâm đến con cái.

"Con chưa nhưng sắp xong rồi."

Cậu bé ôm một khẩu súng tiểu liên, vừa tò mò tìm hiểu, vừa không kiên nhẫn nói.

"Chỉ biết gấu hài tử ngươi không đáng tin cậy..."

Người đàn ông tức giận nói, bỗng nhiên quay đầu xe, đạp mạnh chân ga, hung hăng lao về phía trước. Phía trước đột nhiên tối sầm, đầu xe đã được cải tiến hung hăng đâm vào một ngân hàng có cửa kéo kim loại rồi lao thẳng vào một bức tường, đâm vào tủ kính. Chuyện đột ngột xảy ra khiến giám đốc và nhân viên đang kiểm kê sổ sách ngân hàng sợ ngây người.

"Làm việc nhanh lên!"

Người đàn ông và một cậu bé bước ra, trên mặt đều đeo một mặt nạ sang trọng.

Ông ta phẫn nộ dặn dò: "Nhân lúc thành phố đang nhiều bệnh nhân thần kinh, chúng ta sẽ cướp ngân hàng này đầu tiên."

"Làm sớm xong sớm, để về sớm còn làm bài tập về nhà!"

"Bố dẫn con ra ngoài là muốn con hiểu được cuộc sống này gian khổ đến mức nào."

"Con phải nhớ kỹ, nhất định phải học tập thật tốt, nếu không tương lai chỉ có thể đi ăn cướp giống như bố để kiếm sống..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận