Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 468: Đầu xe quyết đoán (1)

Lục Tân nói ra ý nghĩ của mình, có lý lẽ, có chứng cứ rõ ràng khiến người khác rất tin tưởng.

Đám tài xế trong đội xe đều rất bối rối.

“Giải quyết tiếng đàn vi-ô-lông kia?”

Trong đội xe, có người phản ứng lại: “Ý của anh là, để chúng tôi xông vào trong thị trấn à?”

Lục Tân khẽ gật đầu, vẻ mặt thản nhiên nói: “Chính xác mà nói thì tôi nhất định phải tìm hắn, còn tôi kiến nghị mọi người nên đi theo tôi. Dù sao trong thị trấn nguy hiểm như vậy, các người đi đến nơi nào thì khả năng sống sót cũng không lớn Nhưng trước khi các người đi theo thì tôi cũng phải nói trước cho các người rằng, nếu các người đi theo tôi thì cũng có nguy hiểm tương tự.”

“Nhưng tôi sẽ cố gắng bảo vệ các người, tốt hơn nhiều so với việc các người cứ chạy lung tung.”

Sắc mặt của một đám tài xế đều trở nên khó chịu.

Quá kỳ lạ.

Lúc này trong mắt bọn họ, sự bình tĩnh của Lục Tân còn lạ lùng và đáng sợ hơn những tên điên ngoài kia.

Đây là những thứ nhảm nhí gì, vừa tiếng đàn vi-ô-lông, vừa phân tích khoa học, vừa giải quyết tận gốc vấn đề…

Bất kể là xem xét từ góc độ nào, thì trong mắt bọn họ Lục Tân là người ngoài. Trong giây phút căng thẳng như vậy mà anh lại đột nhiên xuất hiện, nói với họ là tên điên bị khống chế bởi tiếng đàn vi-ô-lông, đề nghị cùng xông ra ngoài, tìm ra tiếng đàn vi-ô-lông không hề tồn tại đó…

“Đầu xe, đừng tin hắn, tôi cảm thấy người này không đáng tin. . .”

Trong một không gian yên tĩnh mờ mịt, chợt có một người đàn ông đầu nhọn nói với Cao Đình…

Lúc nói chuyện với đầu xe, ánh mắt của anh ta vẫn liếc nhìn Lục Tân: “Trước khi anh ta tới đội xe thì không hề xảy ra chuyện gì. Anh ta vừa đi theo chúng ta một ngày đã xảy ra vấn đề rồi. Trong lúc nguy hiểm như thế mà anh ta còn muốn để cho chúng ta đi theo anh ta xông vào thị trấn…”

“Tôi cũng không ép buộc các người phải theo tôi xông vào…”

Lục Tân nhíu mày, nhẹ giọng giải thích nói: “Tôi chỉ là đề xuất cho các người một kiến nghị hợp lý.”

“Tôn Cẩu Tử kia, dám nói thêm câu nữa không?”

Nhưng còn chưa đợi Lục Tân lên tiếng thì một tiếng chửi mắng đã vang lên, là Lão Chu, khuôn mặt của ông ta vặn vẹo cả lên: “Tiểu Lục đều con mẹ nó cứu hai chúng tôi trở về, bây giờ ông lại nói như thế. Khi nào thì ông sửa được cái tật gặp chuyện gì là đổ thừa cho người khác hở?”

“Muốn đánh nhau có phải không?”

Không chỉ mình ông ta, Tiểu Chu cũng bước về phía trước một bước, dùng sức nắm chặt nắm đấm lại.

Người tên là Tôn Cẩu Tử là một thành viên trong đội canh gác, bình thường chịu trách nhiệm đề phòng. Lúc này bị người khác mắng thì đã xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nói: “Cả đội xe chúng ta chỉ có một mình anh ta là người ngoài. Bây giờ rõ ràng là chúng ta bị người khác âm mưu hãm hại. Tôi nghi ngờ anh ta thì có gì là sai chứ? Lúc anh ta vừa đến đội xe, tôi còn trông thấy anh ta loay hay cầm điện thoại. Ai biết có phải anh ta truyền tin ra bên ngoài hay không chứ?”

“Tôi truyền tin cho bà mẹ tám mươi tuổi của mày ấy…”

Lão Chu chống nạnh, ngửa đầu mắng to: “Tiểu Lục là truyền tin làm mối cho bà mẹ già tám mươi tuổi của mày đấy…”

Câu nói này khiến cho Lục Tân cũng nghẹn họng: “Tôi không có đâu…”

“Đậu xanh. . .”

Tôn Cẩu Tử tức giận, lập tức vung mạnh tay muốn đánh nhau.

Tiểu Chu đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng từ lâu, dáng vẻ lưng hùm, vai gấu mà vung tay: “Mày đến đây, đánh cái thằng cháu như mày…”

Rõ ràng là chỉ cãi vã, khua môi múa mép mà thôi, Tôn Cẩu Tử chắc chắn không dám ra tay với Tiểu Chu, nhưng anh ta vẫn đỏ mặt rống lên: “Không nói những cái khác, chỉ nói đến việc tôi nhìn thấy anh ta ngày ngày cứ nhìn chằm chằm vào đầu xe, hơn nữa còn không ngừng làm ghi chép lại nữa. Ông dám nói anh ta không có vấn đề không?”

“Không có vấn đề thì đưa cuốn sổ đó ra xem là biết ngay.”

Lục Tân nhìn anh ta một cái, cũng không có định lấy nó ra.

Trong cuốn sổ nhỏ có rất nhiều tài liệu bí mật mà anh ghi chép lại, hơn nữa, Lão Chu và Tiểu Chu cũng không muốn để cho người khác biết chuyện này.

“Tôn Cẩu Tử nói cũng có lý, cần cẩn thận người này…”

“Đúng đấy, ai biết anh ta bảo chúng ta đi tìm tiếng đàn vi-ô-lông gì đó có phải ý tốt hay không?”

“Anh ta lén lút quan sát đầu xe làm gì, còn ghi ghép lại để làm gì?”

Rất nhanh, những tiếng thảo luận ầm ĩ đủ loại đều vang lên, cái gì cũng nói. Tôn Cẩu Tử và Lão Chu, Tiểu Chu đều cứng đầu cãi nhau, đối chọi gay gắt. Bọn họ giống như hai ngòi nổ, lập tức làm bùng nổ cuộc tranh cãi nảy lửa, sắp sửa đốt cháy mọi thứ, bao trùm lấy tất cả mọi người.

“Tất cả mọi người đều nóng tính như vậy sao?”

Lục Tân bị kẹp ở giữa, yên lặng suy nghĩ.

Tình huống như vậy khiến cho anh không thích chút nào, hơn nữa, anh cũng rất sốt ruột muốn đi giải quyết tiếng đàn vi-ô-lông đó.

Cho dù là việc em gái không vui hay là việc mẹ sốt ruột cũng đều khiến anh quan tâm đến tình huống cụ thể ở đó.

Cho nên, mình đã giải thích với đội xe đến mức độ này cũng đủ rồi chứ?

Nếu bọn họ thực sự không tin tưởng anh…

“Đùng! Đùng!”

Cũng đúng lúc này, có hai tiếng súng chợt vang lên, trên đỉnh đầu có một loạt tro bụi rơi xuống.

Mọi người đang tranh cãi nhau nhao tối mắt tối mũi ở ngoài cùng lúc bị dọa sợ.

Quay đầu nhìn lại thì thấy đầu xe tức đến đỏ bừng cả mặt, mặt chị ta hằm hằm quét qua tất cả mọi người, nói: “Đến lúc này mà còn có sức cãi nhau, đánh nhau ở chỗ này. Các người cảm thấy bây giờ tên điên không xông lại thì chúng ta sẽ chết chậm hơn đúng không?”

Đám người Cẩu Tử và Lão Chu, Tiểu Chu đều lập tức im lặng, không ai dám tiếp lời.

Nhưng rõ ràng, Tôn Cẩu Tử cũng không phục, mà những lời nói vừa rồi của anh ta cũng thực sự làm một người nghi ngờ.

“Tôi không biết anh ta làm gì.”

Đầu xe nhìn Lục Tân liếc mắt, nói: “Nhưng các người thật sự cảm thấy. . .”

“Nếu có người muốn gài bẫy chúng ta, thì còn cần cực khổ phái một người nằm vùng ở đây không?”

“Người khác chỉ cần nổ một quả bom là có thể ép chúng ta đến đường cùng!”

“Xem nhiều phim cũ quá rồi à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận