Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 969: Nhân tố then chốt trong ô nhiễm ở thành phố Hắc Chiểu (2)

Cũng không biết Hàn Băng nghĩ tới chuyện gì, cúi đầu xuống, gương mặt hơi đỏ lên, khẽ thở phào, sau đó mới ngẩng đầu lên, trên mặt cô ấy lóe lên sự chân thành, nở một nụ cười cảm động, nhẹ nhàng nhận lấy bộ đồ phòng hộ, cười nói: “Cảm ơn anh đơn binh.”

Lục Tân cười nói: “Đây là chuyện nên làm mà, an toàn của cô quan trọng nhất.”

Hàn Băng bỗng cảm thấy cảm động không thể nói thành lời, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh mặc bộ đồ bảo hộ vào, thật ra bộ đồ bảo hộ này chỉ cần tròng lên trên người là được, vốn chẳng cần thay quần áo, nhưng dù sao cô ấy cũng là một cô gái nhỏ dễ xấu hổ, theo bản năng sẽ lựa chọn chỗ vắng người, nhưng Lục Tân cũng không chê cô ấy phiền phức, lẳng lặng đứng chờ cô ấy đi ra.

Bích Hổ nhìn Lục Tân, sau đó lại liếc mắt nhìn về phía phòng vệ sinh, hơi lắc đầu, rồi “chậc chậc” hai tiếng.

“Nếu không thì sao người ta làm đội trưởng được chứ…”

Chờ đến khi Hàn Băng mặc đồ bảo hộ lên người, đội mũ che đậy kín kẽ rồi mới quay về lại phòng khách sạn.

Lục Tân nhìn thấy dáng vẻ mập mạp hơi vụng về trong bộ đồ bảo hộ của cô ấy, đột nhiên nhớ đến khi chấp hành giai đoạn đầu của kế hoạch Thiên Quốc ở nước Hải Thượng, tất cả đàn ông đều phải mặc trang phục bảo hộ, sau đó đã bị nhóm nhân viên nữ cười đùa là đồ hộp di động.

Cuối cùng anh đã trả được mối thù này rồi sao?

“Chuẩn bị xong rồi?”

Thấy bọn họ đều đi đến trước mặt, Lục Tân mới liếc nhìn tấm màn, rồi từ từ kéo ra.

Hàn Băng và Bích Hổ đều bày ra dáng vẻ như gặp phải kẻ thù, sợ phải nhìn thấy hình ảnh kinh dị khủng khiếp.

Nhưng mà không ngờ rằng sau khi bức màn được vén ra, bên trong lại là một người đàn ông sạch sẽ, nằm yên trên giường như đang ngủ, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ngáy của anh ta, còn hình ảnh quái vật bò loạn xạ trong tưởng tượng thì lại chẳng xuất hiện.

Bao gồm cả Lục Tân, lúc này anh cũng chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang ngủ say.

Anh hơi tỉnh ngộ, có thể là khi anh mới vừa nhìn thấy, thì trong cơ thể người đàn ông này có rất nhiều con quái vật tinh thần đã sắp sửa trưởng thành, bò ra khỏi “sào”. Còn bây giờ đám quái vật tinh thần đó vì sợ hãi mà lùi vào trong cơ thể người đàn ông?

Từ khi nãy anh đã phát hiện ra, nếu đám quái vật tinh thần trốn trong cơ thể người, thì anh cũng không nhìn thấy.

“Nhìn thoáng qua trông giống như đang ngủ thôi?”

Bích Hổ không thấy quái vật cảm thấy hơi an lòng, gã liếc mắt một cái rồi nói với giọng điệu ngạc nhiên.

“Đúng vậy.”

Lục Tân gật đầu, nói: “Ngủ rất sâu, nhéo cũng không dậy, tôi đã nhéo rồi.”

“Chỉ sợ không phải ngủ bình thường.”

Hàn Băng cũng đánh giá người này, cô ấy trầm ngâm một lát, sau đó nhờ Bích Hổ trở lại căn phòng khi nãy lấy cái hộp của cô ấy qua đây.

Cô ấy lấy từ bên trong ra một ít dụng cụ mini, bao gồm cả miếng dán điện cực giống như máy kiểm tra điện tâm đồ, đeo bao tay phòng hộ vào, sau đó hơi vụng về dán lên tất cả các vị trí, sau đó quan sát những hình ảnh liên tục xuất hiện trên màn hình điện tử.

“Qua trạng thái, đúng là anh ta đang ngủ rất sâu.”

Vừa quan sát, cô ấy vừa khẽ báo cáo lại: “Nhưng mà trạng thái tinh thần của anh ta rất tệ, bị đủ loại phóng xạ phủ kín.”

“Loại dao động tinh thần này chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trên người có năng lực, nhưng anh ta có vẻ còn nghiêm trọng hơn.”

Nói rồi, cô ấy nhìn về phía Lục Tân, hỏi: “Lúc trước anh đơn binh nhìn thấy loại quái vật tinh thần gì?”

“Mặt người, thân rắn, mắt to, trông khá giống đầu người, phía sau lưng là cái xương sống...”

Lục Tân cố hết sức hình dung cẩn thận: “Lượng cấp tinh thần trong mỗi con cùng lắm chỉ khoảng hơn một trăm, khi đến gần con người, có thể khiến người đó nảy sinh một cảm giác bực bội, dễ nổi cáu, có thể nghe thấy rõ tiếng vảy ma sát vào nhau, không biết đây có phải năng lực đặc biệt của chúng không, ngoài ra thứ quái quỷ này có rất nhiều, nhưng cực kỳ nhỏ yếu, bóp cái đã chết...”

Hàn Băng và Bích Hổ lập tức dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn anh.

Nhưng Lục Tân lại chẳng phát hiện ra, anh chỉ cố hết sức thuật lại quá trình anh đi vào tòa nhà quỷ ám của bảo vệ Thiên Hòa, còn cả những quái vật tinh thần đặc biệt mà anh nhìn thấy, anh hi vọng qua sự miêu tả kỹ càng tỉ mỉ của mình sẽ có thể trợ giúp Hàn Băng phân tích ra cái gì đó.

Hàn Băng nghiêm túc lắng nghe, nhưng lại im lặng một lúc lâu, chỉ tập trung quan sát biểu đồ dao động của máy kiểm tra đo lường tinh thần kia.

Một lúc sau, cô ấy mới đứng dậy gỡ mũ thủy tinh xuống, rồi cầm một ly cà phê đậm đặc lên uống một hớp lớn.

Động tác của cô ấy làm Lục Tân hơi rung động, anh có thể nhìn ra lúc này Hàn Băng đã có vẻ tiều tụy, ở nơi mà tất cả mọi người muốn ngủ nhưng lại chẳng thể ngủ được, cô gái nhỏ ấy vì cứu người mà liều mạng uống cà phê…

Anh rất thưởng thức.

Sau khi uống xong tách cà phê, Hàn Băng cẩn thận suy nghĩ một lúc, rồi nói với Lục Tân:

“Anh đơn binh, tôi nghĩ mình đã có thể xác định được một thứ gì đó...”

Lục Tân cảm thấy lòng dạ mình nao nao, nhìn về phía Hàn Băng.

Hàn Băng đặt cái ly xuống, nhìn Bích Hổ nói thầm một tiếng, Bích Hổ đã lập tức đi vào căn phòng mà họ thảo luận lúc trước lấy ra rất nhiều đồ vật được bọc trong bao nilon, anh ta đặt hết tất cả mọi thứ lên mặt bàn nhỏ cạnh mép giường.

Chỉ thấy có một bao thuốc lá, một hộp bánh quy, một chai đồ uống.

Còn có một cái bọc nhựa nhỏ, bên trong là mẫu thử có màu xanh lục giống sợi thuốc lá.

Ngoài ra, còn có một bảng báo cáo đo lường giống như mới vừa được đóng dấu.

“Trong lúc anh đi điều tra tòa nhà quỷ ám trong công ty bảo vệ Thiên Hòa, tôi cũng có điều tra một số thứ.”

Hàn Băng nói nhỏ: “Bao gồm cả báo cáo kiểm tra đo lường lấy được trên người Tôn Hắc Tử, và một lần dò hỏi kỹ càng chị em Diệp Tuyết, tuy rằng chứng cứ còn chưa quá hoàn thiện, nhưng tôi nghĩ tôi đã biết được nguyên nhân khiến họ mất ngủ.”

Đón nhận ánh mắt nghi ngờ của Lục Tân, cô ấy nhẹ nhàng đẩy một gói thuốc lá có màu xanh lục đến trước mặt Lục Tân.

Khẽ nói: “Chính là bởi vì cái này, hắc thảo.”

“Hắc thảo?”

Vẻ mặt Lục Tân lập tức xuất hiện một chút ngạc nhiên.

Thành phố Hắc Chiểu giống như thế giới của hắc thảo, anh đã biết điều này.

Từ sau khi vào thành phố, nhìn thấy sự phồn hoa của thành phố này, trong lòng anh luôn có một cảm giác không thích.

Nhưng mà, sau khi anh nghe thấy Hàn Băng nói hắc thảo lại chính nguyên nhân gây lan tràn ô nhiễm của thành phố này, lại khiến anh cảm thấy hơi hoang đường.

Ở một mức độ nào đó, sự nguy hại của hắc thảo đương nhiên không cần hình dung.

Nhưng loại nguy hiểm này so với ô nhiễm tinh thần thì giống như hai thứ khác nhau.

Hiển nhiên là hắc thảo cực kỳ có hại, nhưng nhiều lắm thì nó chỉ gây ảnh hưởng lên cơ thể con người.

Còn ô nhiễm đặc biệt lại là ô nhiễm có liên quan đến mặt tinh thần thần bí và kỳ quái, không thể hòa nó làm một được.

Với lại, nếu như hắc thảo thật sự là nguyên nhân gây ra mất ngủ ở thành phố Hắc Chiểu, vậy tại sao đến giờ nó mới xảy ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận