Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 464: Tiếng cười của tên điên (1)

“Mọi người hãy nghe theo lời của đầu xe nói, duy trì đội hình, thấy tên điên lập tức nã súng, đừng tiếc đạn…”

Tổ chức của đầu xe rất hiệu quả, rõ ràng cô ta chỉ đến mắng chửi vài câu, nói ra vài mệnh lệnh đã khiến những tài xế đang kinh hoảng này lập tức bình tĩnh lại.

Vừa hô hào, những tài xế này vừa tụ tập lại cùng một chỗ với bảy, tám người đi cũng đầu xe đến.

Những người này, cộng với vài người tài xế trong xe lúc trước, còn có Lục Tân hợp thành một tiểu đội mười mấy người ngay tại chỗ.

Mấy người gom lại một chỗ với nhau, dựa lưng vào xe tải, đồng thời tự cầm một khẩu súng chỉ về các hướng khác nhau.

Sau một chuỗi tiếng súng căng thẳng liên tiếp, hai tên điên ngã gục xuống, còn lại bốn, năm tên khác nhảy vào trong căn phòng trống.

Lục Tân âm thầm quan sát.

Lúc này anh không tiện lấy cuốn sổ nhỏ ra để ghi chép lại, nhưng trong lòng anh cũng cố gắng đưa ra kết luận: Những tên điên này hình như cũng biết sợ.

Rõ ràng có thể nhận ra bọn nó né tránh đạn.

Tuy nhiên có một loại bản năng hung tàn hơn khống chế chúng nó, khiến nỗi sợ của chúng giảm xuống tới mức thấp nhất. Hơn nữa, sự biến dạng của cơ thể và sức lực tăng lên khiến chúng nó có được sức chiến đấu hơn hẳn người bình thường.

Cho nên, đây rốt cuộc là tên điên hay là quái vật đây?

“Đằng trước thế nào?”

Đám người Lão Chu dồn lại một chỗ đánh lùi tên điên nên gan cũng lớn hơn, thắc mắc hỏi to.

“Tên điên đột nhiên nhào tới, bắt đi bốn năm người. . .”

Những người vừa rồi đến cùng đầu xe thì lớn giọng nói: “May nhờ đầu xe phản ứng nhanh, đánh chết vài tên điên, tập hợp chúng ta lại với nhau. . . Thật là kỳ lạ bỏ mẹ. Lúc nãy chúng ta dò đường không hề phát hiện con hàng này, tự dưng xuất hiện.”

Lục Tân cũng ở trong đám người đó, cầm chắc súng trong tay.

Lúc này đã có thể thấy rõ sức chiến đấu của những tài xế này. Mặc dù trong miệng của đại đa số người là kỹ thuật bắn súng trăm phát trăm trúng nhưng thật ra đều là bốc phét giống Lão Chu. Nhưng dưới sự tổ chức của đầu xe Cao Đình, bọn họ vẫn lộ ra một mặt hung hãn, cho dù là tên điên ở xung quanh chỉ để lộ ra một cái đầu thì bọn họ bắn một loạt đạn tới, không đánh trúng đầu nó nhưng ít nhất cũng có thể dọa cho nó rụt lại.

“Mau mau, chuyển xe gắn máy xuống dưới!”

Đồng thời, trong lúc một số người cầm súng đề phòng xung quanh thì một số người còn lại vội vàng di chuyển xe gắn máy xuống dưới.

Trong những chiếc xe tải này có không ít người đều đặt xe gắn máy, còn có người để xe máy chạy bằng điện.

Vốn là để đề phòng tình huống khẩn cấp, nên lúc này bỏ xe tải lại thì xe máy được dùng rất đúng lúc.

Trên rất nhiều xe đều chuẩn bị một chiếc xe gắn máy, đây vốn dự phòng cho tình huống khẩn cấp.

Lão Chu có xe máy, Tiểu Chu vẫn rất hâm mộ, luôn muốn có một chiếc.

Lão Chu và Tiểu Chu cùng nhau khiêng xe máy của bọn họ và xe máy của Lục Tân xuống dưới, sau đó mỗi người lái một chiếc chạy nhanh ra ngoài.

“Vù vù vù…”

Mọi người cầm súng trong tay, tăng tốc chạy ra phía ngoài. Chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã tập hợp lại cùng mấy người mà đầu xe dẫn tới.

Lúc này số người tập hợp lại đã lên đến gần bốn mươi người.

Vừa rồi đầu xe Cao tỷ chạy đi chạy lại chính là để tập hợp những người này lại một chỗ. Lúc này tình huống đã tốt hơn rất nhiều.

Đội xe của bọn họ sở hữu hơn ba mươi chiếc xe lớn, mỗi chiếc xe đều có ít nhất hai tài xế, ngoài tài xế ra còn có mười một người chịu trách nhiệm dò đường, kế toán. Cả đội xe không tính Lục Tân thì có tất cả năm mươi bảy người.

Trong đợt tập kích đầu tiên của tên điên, những người dẫn đầu ở phía trước là thiệt hại nghiêm trọng nhất, đại đa số những người chết cũng ở đó. Đội của Lão Chu tiểu đội ở giữa nên chỉ chịu một bộ phận tên điên tấn công. Còn đằng sau thì an toàn hơn một chút, gần như chưa thiệt hại về người. Cho nên đầu xe chỉ lái xe qua kiểm tra một chút, quát mắng một trận đã lập tức tổ chức lại bọn họ.

Nhưng cho dù như thế thì nhân số cũng giảm đi rất nhiều, gần hai mươi người cứ như vậy mà mất mạng.

“Mấy người chúng ta cứ sống sót ra ngoài trước đã rồi tính…”

“Nhớ kỹ, đừng hốt hoảng, không được loạn, giữ vững tốc độ. . .”

Cặp mắt dài hẹp của đầu xe lướt qua mọi người, giọng nói hung ác giống như một con báo cái.

Lúc này trong một đám đàn ông tay cầm súng cũng có không ít người đã sợ đến vỡ mật, răm rắp nghe lời.

Lục Tân dùng ánh mắt tán thưởng nhìn đầu xe, ở một mức độ nào đó thì phong cách của đầu xe này hơi giống với Trần Tinh.

Ít nhất trong tình huống trước mắt, những quyết định của cô ta đều có lợi cho sự sống sót của những tài xế này.

Mọi người cùng góp sức, chuẩn bị xông ra một trận.

Thật ra số lượng những tên điên vừa rồi đột ngột xuất hiện làm rối loạn đội hình xe tải cũng không nhiều.

Nhìn thoáng qua cũng chỉ có hai mươi con.

Trong trận đấu hỗn loạn vừa rồi, trong số những tên điên này thì ít nhất có mười mấy con đã bị súng bắn chết, còn lại mười mấy con thì hoặc là bị đạn bắn trúng hoặc là bị súng đạn dọa sợ chui vào căn phòng trống xung quanh. Cho nên mặt đường lúc này khá trống trải.

Hơn ba mươi người bọn họ trong tay cũng đều có súng, còn có xe máy, khả năng chạy thoát ra ngoài là rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận