Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1268: Kế hoạch cuối cùng (2)

"Xèo xèo xèo..."

Cho dù Lục Tân đã sớm cảm nhận được mưu cầu sống mãnh liệt, cũng đang tự mình đấu tranh sinh tồn, những vẫn có từng luồng hạt màu đen bị kéo ra, giống như một đoàn sinh vật sống vùng vẫy, quấn quanh bàn tay tái nhợt.

Cuối cùng, hạt đen cuối cùng cũng sắp rút ra khỏi cơ thể Lục Tân.

Trộm cắp sắp hoàn thành.

Khuôn mặt của Lục Tân thậm chí còn lộ ra vẻ bình tĩnh và thoải mái chưa từng có.

Cơ thể của cha và em gái ở hai bên bắt đầu trở nên mờ nhạt, như thể dấu vết của họ cũng sắp bị tiện tay xóa theo.

Mọi thứ thay đổi chỉ trong chớp mắt.

Trong phôi thai địa ngục bên cạnh Lục Tân, đã là một vùng tĩnh mịch, không còn bất kỳ dấu vết của sự sống nữa.

Nhưng cũng vào lúc này, phôi thai đột nhiên khẽ run lên, một chiếc kéo tinh xảo màu bạc từ trong phôi thai nhô ra.

Lưỡi kéo sắc bén trông đẹp một cách kỳ lạ dưới ánh đèn đầy màu sắc xung quanh.

Cây kéo nhanh chóng chạm đến cổ tay của Bàn tay tái nhợt, sau đó lưỡi kéo mở ra, ngoạm lấy cổ tay của Bàn tay tái nhợt.

Nhẹ nhàng khép lại, giống như cắt một tờ giấy trắng.

"Xẹt!"

Bàn tay tái nhợt bị cắt lìa.

Một cơn chấn động dữ dội phát ra từ bàn tay tái nhợt.

Cánh tay cụt đột nhiên bộc phát ra lực lượng tinh thần khôn tả, có thể cảm nhận được sự kinh ngạc, sợ hãi, tức giận và không cam lòng từ đó, nó hung hăng thò về phía trước, mặt cắt nơi cổ tay vọt tới bàn tay bị cắt đứt, dường như muốn nối bàn tay này trở lại.

Tuy nhiên, trong bàn tay đó đang chứa những hạt đen.

Các hạt đen gần như ở đó, chưa hoàn toàn rời khỏi cơ thể của Lục Tân.

Sau khi bàn tay bị cắt đứt, các hạt đen lập tức quay trở lại cơ thể Lục Tân, đồng thời cũng mang theo Bàn tay tái nhợt qua.

"Hù..."

Lục Tân chợt tỉnh lại, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy cổ tay của bàn tay tái nhợt, đoạn cắt mang tơ máu quái dị và đáng sợ xuất hiện trước mặt mình.

Cũng trong lúc đó, anh cảm giác như trong cơ thể có thêm thứ gì đó, đang giãy giụa, muốn phá tung cơ thể mình.

Anh chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ lộ ra trong phôi thai bên cạnh.

Là mẹ!

Bà cầm một cái kéo ở tay phải và một cái đinh màu đen ở tay trái.

Khoảnh khắc đầu tiên lộ ra thân người, bà nhanh chóng đóng chiếc đinh đen vào tay phải của Lục Tân.

Khoảnh khắc tiếp theo, đi đôi với nỗi đau chạm đến linh hồn, Lục Tân cảm thấy thứ giãy giụa trong cơ thể đã biến mất.

Nhưng bàn tay mình, nơi bị đóng đinh, lại bắt đầu nhanh chóng trở nên trắng bệch.

Khoảnh khắc tiếp theo nữa, anh dường như hiểu ra điều gì đó và kinh ngạc ngẩng đầu nhìn kỹ.

Mẹ đang đứng ở trước mặt mình, mặc một chiếc váy lễ phục màu trắng, mái tóc được chải chuốt khéo léo, chỉ là, trên chiếc váy lễ phục màu trắng này, xuất hiện những vết bẩn, tóc được chải khéo léo cũng có sợi rơi ra, thậm chí cả đôi giày cao gót cũng bị mất một chiếc.

Đây quả thực là bộ dạng nhếch nhác nhất của mẹ.

Nhưng mẹ lại cười vô cùng vui vẻ khi đối mặt với những sợi tơ của cánh tay nhợt nhạt.

Trong đôi mắt dịu dàng, thậm chí còn có chút kiêu hãnh và khiêu khích.

Đối diện với ánh mắt của mẹ, sợi tơ trên cánh tay tái nhợt đó dường như do dự một lúc, rồi từ từ dừng lại.

Nó run rẩy và tức giận, nhưng cuối cùng không nói gì và từ từ thu lại.

Cảm giác đè nén khác thường trong không khí đột nhiên biến mất, không khí tựa như đang nổ tung xung quanh bỗng nhiên trở lại tĩnh lặng.

Lục Tân nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, chỉ thấy tay phải đã trở nên tái nhợt.

Mơ hồ có một số loại hoa văn đẹp đẽ, tinh tế lại kỳ lạ, quỷ dị đang nhanh chóng di động.

Có thể cảm giác được trong bàn tay này có một loại lực lượng tinh thần quái dị nào đó, chiếc đinh màu đen đâm xuyên qua lòng bàn tay, nhưng cũng đóng đinh loại lực lượng tinh thần vốn không thuộc về mình trên bàn tay, cưỡng ép nó ở lại...

"Vậy nên, đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Một lúc sau, anh mới đột nhiên ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía người mẹ.

Mẹ quay lại, nở nụ cười vui vẻ mà Lục Tân chưa từng thấy, nhẹ nhàng gật đầu: "Thành công rồi."

"Thành công rồi?"

Lục Tân còn hơi khó hiểu, nhìn mẹ mù mịt.

"Đúng vậy, gã thích trộm đồ và thích lợi dụng này đã để mắt tới con."

Mẹ khẽ cười nói: “Mặc dù hắn cũng biết con không dễ chọc, nhưng khi lòng tham của hắn xuất hiện, ngay cả hắn cũng không kiềm chế được bản thân, cho nên, hắn đã không tiếc vứt bỏ kế hoạch nhiều năm như vậy của bọn họ, cũng muốn tìm một cơ hội, trộm đi Thần Tính của con.”

"Chỉ có điều..."

Bà khẽ mỉm cười, nói: "Điều mà hắn không biết là mẹ cũng đang để mắt đến nó."

"Phối hợp với bọn họ diễn ra nhiều vở kịch như vậy và nhẫn nại lâu như vậy, cuối cùng đã tìm được cơ hội, trộm đồ của hắn cho con."

"Thần Tính thôi là không đủ."

Trong khi Lục Tân, cha và em gái đều sững sờ, bà cười giải thích: "Chỉ có tăng thêm bàn tay này, con mới có đủ tự tin để vượt qua thầy mình và tạo tiền đề cho cuộc thử thách sức mạnh, nói thế này, con hiểu chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận