Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1169: Đây là ác mộng, phải không? (2)

Có hai vợ chồng đang đánh con, vừa mới ấn con lên sofa, bị bóng dáng hai người là đột nhiên xông vào trong phòng làm cho giật nảy. Hai người nam nữ một trước một sau vừa chạy vừa nhìn gia đình họ, còn cảm khái:

"Quá đáng! Nhà ai đánh con dùng roi răng sói chứ?”

Có người đàn ông đang nằm trong phòng không bật đèn, đang đắp chăn xem máy tính. Ánh sáng trên màn hình chiếu lên khuôn mặt đang kích động, tay phải anh ta thì ở dưới chăn, trên mặt hiện lên sự sung sướng.

Bỗng nhiên ngoài cửa sổ có một cô gái xách vali nhảy vào phòng mình.

Người đàn ông mơ màng hỏi: "Giấc mơ thành sự thật rồi sao?"

Suy nghĩ trong đầu còn chưa hiện lên, chỉ thấy cô gái kia nhanh chóng chạy qua bên giường, còn thuận thế quay đầu nhìn qua màn hình.

Cô đột nhiên đỏ mặt, thuận tay đánh bay máy tính, còn tức giận mắng một câu: "Đồ không biết xấu hổ."

Người đàn ông đang sợ hãi thì lại có một người đàn ông thình lình nhảy vào, cũng tò mò nhìn lên màn hình máy tính trên mặt đất.

Sau đó đuổi theo cô gái, để lại một ánh mắt đồng cảm.

Trong phòng chỉ còn lại người đàn ông mặc quần lót ngồi xổm trên mặt đất, ôm máy tính rơi trên mặt đất, lúc lâu sau mới khóc lên:

"Đây là ác mộng phải không?"

Chỉ trong thời gian ngắn mà xung quanh như gà bay và chó sủa.

Không biết có bao nhiêu cuộc sống của cư dân thành phố Hỏa Chủng bị quấy rầy nghiêm trọng.

Liên tục chạy qua mấy tòa nhà, Lục Tân và Dracula đều cảm thấy choáng váng, không biết mình chạy đến nơi nào.

Mà người thuộc hệ nhện khi nãy nổ súng về phía bọn họ bị những ngôi nhà ngăn cản nên không cách nào tiếp tục bắn bọn họ. Đương nhiên, người thuộc hệ nhện kia rất thông minh, không đuổi theo, nếu không chắc chắn sẽ chết.

“Ha ha, an toàn rồi chứ?”

Dracula nhảy ra khỏi cửa sổ, phát hiện xung quanh chỉ còn động tĩnh nhỏ, vừa chạy về phía trước vừa quay đầu cười với Lục Tân:

"Tôi nói với anh rồi mà, không sao cả?"

"Hỏa Chủng làm gì còn người nào ngăn cản được chúng ta, không cần vội vã..."

"Ừ..."

Lục Tân vừa định trả lời, bỗng khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Cẩn thận."

Khi nói chuyện, anh cũng rụt đầu lại.

"A!"

Một khí tức cực kỳ âm lãnh và sắc bén lướt qua da đầu khiến mấy sợi tóc rơi xuống đất.

"Chuyện này..."

Dracula bên cạnh cũng nhảy lên, tránh được nguy hiểm.

Chỉ là đột nhiên né tránh không kịp xách hành lý trong tay theo nên chúng yên tĩnh bị chia làm hai nửa rơi trên mặt đất. Vô số quần lót, mặt nạ mắt, đồng tử, tóc giả đều trở nên rực rỡ dưới ánh đèn.

Dracula đau lòng kêu rên: "Ôi, bảo bối của tôi..."

“Không phải cô nói Hỏa Chủng bây giờ không nhiều người có năng lực sao?”

Lục Tân không để ý chuyện cô đang đau lòng, bất đắc dĩ nhìn về phía trước.

Vừa mới thoát khỏi sự truy bắt của người năng lực hệ nhện kia thì trước mắt lại xuất hiện thêm nhiều người có năng lực.

Chỉ thấy nóc nhà đối diện có bốn năm người, cả cao cả thấp mặc áo choàng màu đen chạy tới.

Dưới ánh trăng máu, họ trở nên hỗn loạn.

Người đi đầu tiên vậy mà lại lơ lửng giữa không trung, cơ thể run run mấy cái thì rơi xuống rồi nhẹ nhàng bật lên.

Mỗi lần bắn một viên đạn, thân hình họ lại thay đổi vị trí một cách quỷ dị.

Hệ rối!

Chỉ có những người có năng lực hệ rối mới có thể sử dụng sợi tơ vô hình để đi bộ trong thành phố nhộn nhịp.

Ở một mức độ nào đó, chỉ có hệ rối mới có thể theo kịp khoảng cách ngắn, thậm chí ép một đầu của hệ nhện.

Nếu khoảng cách dài, họ còn có thể sánh với nhân tài nhanh nhất.

Nhưng điều khiến Lục Tân phát điên nhất chính là, ngoài những người có năng lực từ trong màn đêm phồn hoa của thành thị chạy về phía anh, còn có trực thăng ở phía sau họ cũng chạy tới, và hàng loạt bộ đội mặt đất tăng tốc phía dưới bọn họ. Anh cảm giác tam quan sắp bị sụp đổ nghiêm trọng...

Các người chê không có việc gì làm sao?

Rõ ràng trong thành phố Hỏa Chủng các người có nhiều bệnh thần kinh náo loạn như vậy mà các người nhất định phải bắt mỗi hai người họ?

"Chuyện này không thể trách tôi..."

Khi Lục Tân cảm thấy tức giận và ủy khuất, Dracula cũng vậy.

Cô đau lòng nhìn những chiếc quần lót và mặt nạ mắt không thể cứu được, rồi ngẩng đầu nhìn những người có năng lực đuổi theo nói: "Thật ra tôi nói cũng không sai, những người này vốn không phải là người của Hỏa Chủng mà là người của hộp đen..."

"Tại sao họ đến nhanh như vậy? Bọn họ đuổi kịp chúng ta như thế nào?"

Trên mặt anh hiện lên sự nghi ngờ, chợt trầm giọng nói: "Nhưng anh cũng không cần hoảng..."

"Dừng lại..."

Lục Tân sợ hãi: "Cô đừng lúc nào cũng nói tôi không cần hoảng hốt, cô cứ vừa nói xong là tôi lại cảm thấy sợ. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận