Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1047: Tà thần giáng xuống (2)

Ở đầu đường, có một đám người đang định lén lút tiến hành giao dịch, người này nắm chặt chuôi đao, tính toán chọn lựa một hộ gia đình có người để xông vào, thế nhưng ngay khi bọn họ đang định trao tay nhau đồ vật mà mình mong muốn, bỗng nhiên toàn thân đều trở nên ngây ngốc đứng sững ở giữa đường.

Cùng lúc đó đồng tử cũng giãn rộng ra, trên mặt dường như cắt không còn giọt máu nào, mồ hôi toàn thân cứ một tầng lại một tầng mà lăn xuống.

Cảm giác dị thường như đang ăn mòn bản thân bọn họ, bọn họ chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất.

“Chỉ có cơ hội một lần thôi…”

Dường như thân thể đã hoàn toàn mất khống chế, trước mặt những người xung quanh, bọn họ cũng chỉ có thể lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại một câu.

Ngay cả cơ bắp cũng trở nên mất khống chế do sự sợ hãi đến tột cùng, âm điệu quái dị lại vang vọng lên:

“Chỉ có cơ hội một lần thôi…”

“Chỉ có cơ hội một lần thôi…”

Giọng nói càng lúc càng lớn, thời điểm mỗi một câu nói được lặp lại, mắt mũi anh ta vặn vẹo ở trên khuôn mặt đáng sợ.

“Ông đang làm cái gì?”

Ở trong một căn phòng bí mật nào đó, có một người đang ngồi thoải mái ở trên sô pha, dùng bật lửa đốt điếu xì gà trong tay lên, cứ thế ung dung mà hỏi người phát ngôn xem là trong công cuộc tái thiết lại thành phố Hắc Chiểu kia, bản thân ông ta có thể nhận được bao nhiêu sự ủng hộ, thế nhưng người phát ngôn này lại nói cho ông ta biết cách nào có thể thu được lợi ích tối đa trong trường hợp hiện nay, trong phút chốc, ông ta ý thức được có điều gì đó không đúng lắm.

Xì gà đã bị ngọn lửa đốt cháy, thiêu đỏ một mảng thật lớn.

Thế nhưng ngay cả chớp mắt một cái thôi ông ta cũng không dám, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm vào người phát ngôn trước mắt.

Đồng tử của đối phương đã giãn rộng tới mức lớn nhất, bên trong vô hồn đến tột độ, khiến cho người nhìn có một loại cảm giác nổi da gà toàn thân, vẻ mặt của người đó giống như đang khóc lại cũng giống như đang cười, dùng âm lượng vô cùng nhỏ mà lẩm bà lẩm bẩm, ngữ điệu cực nhanh, giống như là đang niệm lại một loại thần chú cổ xưa nào đó:

“Trời đã tối rồi…”

“Khủng bố đã giáng xuống…”

“Có thứ gì, nó… Nó đang nhìn chằm chằm chúng ta…”

“Là người nào đang làm trò quỷ?”

Người đàn ông cầm xì gà trong tay phản ứng cực nhanh, khi cảm nhận được cỗ cảm giác nổi da gà kia kéo đến bất thình lình, ông ta bỗng nhiên nhảy lên thật cao, bàn tay cũng thuận thế mà rút một khẩu súng lục ở cổ chân ra ngắm bắn, một viên màu đen đặc biệt bay ra, ghim thẳng tắp lên trán của người phát ngôn đang ngồi đối diện, trầm giọng nói: “Cho dù mày là người có năng lực hay là quái vật tinh thần, tốt nhất là lập tức dừng ngay hành động giả thần giả quỷ này cho…”

Khi súng vừa được bắn ra, thanh âm không ngừng lẩm bẩm của người kia cũng dần biến mất.

Khi người cầm súng kia đang chầm chậm thở ra một hơi, ông ta bỗng nhiên phát hiện đôi mắt của người phát ngôn kia đang mở thật lớn trừng ông ta.

Đồng tử trong đôi mắt kia không ngừng phóng đại, giống như hai mặt gương vậy.

Mà ở chỗ sâu bên trong mặt gương, không biết từ khi nào, vậy mà lại xuất hiện hai bóng người đen kịt, đang lặng yên mà quan sát ông ta.

“Chát!”

Trong nháy mắt khi bóng đen kia nhìn vào mắt ông ta, trái tim ông ta cũng như bị đình chỉ.

“Cút ngay…”

Cũng trong một thoáng đó, người phát ngôn bỗng nhiên lạnh giọng hét lớn, bóng dáng trong đồng tử kia cũng dần trở nên to lớn, như đang thoát ra ngoài vậy.

Vào thời điểm bóng dáng kia đã trở nên to lớn tới mức tột cùng, vậy mà lại trực tiếp hình thành một bóng ma đen kịt, đột ngột thoát ra khỏi đôi mắt của người kia, hình thành một cơn thủy triều màu đen cuồn cuộn trước mặt ông ta, giương nanh múa vuốt, giống như một con ác ma, phát ra những tiếng rít gào đáng sợ trước mặt ông ta.

Người cầm súng kia dường như không có một chút khả năng phản kháng nào nữa, bèn trực tiếp ngã ngửa ra đằng sau.

“Ha ha ha…”

Cổ tay của ông ta trong nháy mắt bỗng trở thành một mặt cắt bóng loáng, bàn tay rơi xuống mặt đất, bị bóng tối cắn nuốt.

Ngay cả khẩu súng đang lăn lóc ở trên mặt đất kia, cũng bị biến thành sắt vụn chỉ trong một nốt nhạc.

“Ma quỷ, ma quỷ……”

Người cầm súng đã sợ hãi tới mức tột độ rồi, cuối cùng cũng không dám ở lại một chút nào nữa, nhanh chóng ba chân bốn cẳng trốn ra ngoài.

Mãi đến khi đã chạy đi rất xa rồi, thế nhưng vẫn có thể thoang thoáng nghe được, phía sau vẫn còn tiếng cười điên cuồng kia, vẫn là tiếng cười ha ha ấy, dường như vẫn luôn đi theo ông ta.

Những biến hóa như thế này, xảy ra ở rất nhiều góc của thành thị.

Không biết có bao nhiêu người, bỗng nhiên trở nên điên loạn, ở chỗ sâu bên trong đôi mắt, có bóng ma đang điên cuồng cười lớn.

Ở trong mắt của rất nhiều người, bầu trời hiện tại giống như đang bị một tấm lưới thật lớn bao trùm lên, toàn bộ thành thị trong nháy mắt rơi vào trong bóng tối vô tận.

Rắc rắc…

Ở bốn phía đen nhánh như mực bỗng truyền đến những âm thanh ma sát cót két, như là tiếng động vật đang nhai xương nuốt cốt vậy.

“Ha hả ha hả…”

Tiếng cười quái dị lạnh lẽo không biết truyền đến từ nơi nào, trong lòng của mọi người dường như đang bị một tảng đá khổng lồ đè nặng, sự sợ hãi vô hình xuất hiện trong lòng của bọn họ, một loạt những biến hóa ấy khiến cho bọn họ cực kỳ hoảng sợ, thứ cảm giác choáng váng vô lực trong quá khứ một lần nữa trở lại, lấp kín lấy đầu óc của bọn họ.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Tận sâu trong đầu óc của không biết bao nhiêu người đang mơ hồ choáng váng trong nháy mắt vang lên một thanh âm.

Sau đó bọn họ lập tức trở nên tỉnh táo, là cảm giác tỉnh táo xưa nay chưa từng có.

“A !”

Có người phụ nữ đang hít mây nhả khói ở trong một căn phòng tồi tàn rách nát, không chút để ý tới đứa trẻ đang nằm bên cạnh mình, khi cô ta quay phắt đầu lại, chỉ thấy bóng tối đã tràn ngập trong căn phòng, ở một góc bên cạnh ngăn tủ, có một người đàn ông cao lớn khoác áo mưa đứng đó, lạnh lùng nhìn về phía cô ta.

Trong lồng ngực người này đang ôm con trai của cô ta, trong tay thoáng ẩn thoáng hiện ánh sáng sắc lạnh của con dao làm bếp.

Tiếng thét chói tai của cô ta vang vọng khắp cả toà nhà cũ kỹ, thế nhưng khi chồng của cô ta vọt vào, cũng chỉ thấy cô ta đang tự ôm đầu mình khóc lớn.

Còn con trai ở bên cạnh cô ta đang bị khói thuốc hun đến mức ho không ngừng.

“Cút đi! Mau cút đi!”

Có một người đang liều mạng cầm súng, không ngừng bóp cò nhắm về phía một góc phòng, nhưng những bóng dáng trước mặt lại vẫn cứ không ngừng xuất hiện, còn trở nên to lớn.

Vô số bóng dáng của người chết biến ảo, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh lẽo mà tiến lại gần người nọ.

“Mày… Không phải mày đã bị tao giết chết rồi hay sao?”

“Quỷ, mày là quỷ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận