Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 476: Rốt cuộc ai là quái vật? (1)

“Là có một chút ảnh hưởng.”

Lục Tân nhẹ giọng trả lời, sau đó nhìn về phía bộ não đang treo ở giữa không trung: “Đó là cái gì?”

Lúc này anh rất tò mò.

Quái vật này không giống như những thứ lúc trước anh từng gặp qua, năng lực dường như cũng không giống nhau.

Nhìn từ bề ngoài, ảnh hưởng của nó đối với mình chỉ lợi hại hơn nguồn lây nhiễm khác một ít.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại giống như không đơn giản như vậy. Bởi vì khi đã bị nó ảnh hưởng, Lục Tân cần phải cố gắng rất nhiều để đối phó với loại ảnh hưởng này, sau đó dẫn tới Lục Tân rất khó tập trung tinh lực, cũng không thể nhờ cha hỗ trợ.

Bản thân đã giảng hòa với cha, hiện tại gặp vấn đề, cha mới là người có thể giúp đỡ nhất…

Nhưng khi lực chú ý của mình dưới tình huống không thể tập trung, Lục Tân không dám để cha hỗ trợ.

Cha vẫn khác với em gái và mẹ.

Bản thân đã cho em gái tín nhiệm lớn nhất, cho nên bây giờ cô có thể tự do hành động ở một mức độ nhất định.

Mà mẹ, từ lúc bắt đầu, bà đã tự do rồi.

Cha thì khác, vì người nhà đoàn kết, Lục Tân đã bắt đầu thử tin tưởng cha, nhưng loại tin tưởng này có hạn chế, dưới tình huống không thể tập trung lực chú ý, thì không thể chủ quan quá mức. Tín nhiệm quá nhiều là phóng túng, là dễ mắc sai lầm.

Đây cũng khiến cho Lục Tân có chút bất mãn đối với quái vật này.

Nó ảnh hưởng đến sự đoàn kết của người nhà mình.

Bạn xem, nếu không có nó, sẽ không lộ ra chuyện mình vẫn chưa tin tưởng cha…

“Đó là thứ khiến con chán ghét nhất trên thế giới.”

Mẹ nhẹ giọng nói, trên khuôn mặt trang điểm xinh đẹp không có bất kỳ biểu tình gì: “Nguồn gốc đến từ thí nghiệm không có giới hạn.”

“Anh, em ghét nó, em muốn xé nát nó…”

Em gái đang cắn răng ở một bên.

Đây là lần đầu tiên cô không lộ ra suy nghĩ muốn biến đối phương thành món đồ chơi, mà là trực tiếp muốn xé nát ngay.

“Cho nên, thứ này do người tạo ra?”

Trên mặt Lục Tân cũng dần dần không có cảm xúc, nhẹ giọng dò hỏi.

Mẹ bỗng nhiên nở nụ cười, có điều lại khác với sự ấm áp cùng khéo hiểu lòng người ngày thường, lần này bà cười lạnh:

“Đương nhiên là do người tạo ra rồi, bằng không trên đời này sao lại xuất hiện thứ ghê tởm như vậy?”

Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt chậm rãi híp lại: “Chúng ta đang phá huỷ nó à?”

Mẹ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không chỉ muốn phá huỷ nó, dường như vẫn còn người khác ở đây đang nhìn tất cả những chuyện này…”

Lục Tân không cảm xúc, nhẹ nhàng gật đầu: “Không sao, đều phá hủy hết.”

Mẹ quay đầu liếc nhìn Lục Tân, trên mặt lộ ra biểu tình vừa lòng, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

“Kít kít…”

Khi bóng đen xuất hiện dưới chân Lục Tân đung đưa, con quái vật hình bộ não dường như cũng cảm thấy cảnh giác.

Vừa rồi hai quả bom đập vào nhau, làm cho nó cảm nhận được sự uy hiếp, trong khe rãnh đỏ như máu trên bề mặt, hiện lên một dòng điện lưu mỏng manh, dòng điện lưu này khiến cho tiếng đàn violon của nó bỗng nhiên trở nên vang dội hơn, kẻ điên xung quanh đều giống như điên hết rồi, không muốn sống mà vọt về phía trước mặt Lục Tân cùng với chị Cao cách nó không xa, cùng lúc đó, phía sau nó vang lên tiếng chân nặng nề.

Đó là âm thanh của máy móc cỡ lớn, nặng nề nện lên mặt đất.

Từ kiểu thanh âm này, phía sau bộ não, đám sương bao phủ trên thị trấn, mơ hồ truyền đến mùi máu tươi đậm đặc.

Hai con quái vật xuất hiện trước mặt quái vật hình bộ não, trong đó có một con giống như con rết, cả người máu chảy đầm đìa, nhìn kỹ sẽ phát hiện nó vậy mà là từ bảy tám kẻ điên dung hợp mà thành quái vật, từng cái móng vuốt chính là từng cái cánh tay đen kịt cứng cáp, chống lên mặt đất lộc cộc, còn trên người là từng gương mặt vừa tái nhợt lại quỷ dị, lộ ra nụ cười âm trầm.

Một con khác lại có thân hình cao lớn, cao chừng 3 mét, hai chân cơ bắp cuồn cuộn, giống như ẩn chứa sức mạnh có sức bạo tạc không cách nào hình dung. Nó cũng là kẻ điên dung hợp mà thành, ở trên thân thể đỏ tươi của nó, có thể nhìn thấy từng đôi mắt đang đảo.

Hai con quái vật này cùng loại với kẻ điên, rồi lại không phải kẻ điên, dường như bản chất giống như quái vật bộ não.

Chỉ là chúng nó rõ ràng am hiểu đánh nhau hơn.

“Kít…”

Dòng điện lưu lập loè trên con quái vật bộ não rõ ràng hơn, hai con quái vật to lớn này bỗng nhiên sải bước vọt nhanh về phía trước.

Cùng lúc đó, vô số kẻ điên xung quanh cũng tràn về phía Lục Tân như thủy triều.

Điều này giống như bộ não đã bị uy hiếp, cho nên kêu gọi kẻ điên còn có những quái vật khác đến bảo hộ nó?

Lục Tân nhìn hai con quái vật đó, còn có những kẻ điên kích động xung quanh, trong lòng thầm nghĩ: “Dáng vẻ của chúng nó thật đáng sợ…”

Cùng lúc đó, bóng đen dưới chân anh bắt đầu thay đổi.

Ở trong đám sương mù đang bao phủ thành phố hoang vắng, bóng đen vốn có vẻ rất nhạt, thậm chí còn không nhìn thấy.

Nhưng vào thời điểm này, lại lập tức trở nên tối tăm rõ ràng hơn, hơn nữa như thể bị vô số vầng sáng mãnh liệt mà tán loạn chiếu vào, bóng đen giương nanh múa vuốt, giống như thủy triều màu đen, lấy hai chân của Lục Tân làm trung tâm, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.

Ở trong bóng màu đen này, có một đôi mắt đỏ như máu đang mở, dường như có chút bất mãn nhìn Lục Tân.

Lục Tân giả vờ như không nhìn thấy.

Cha rõ ràng có chút tức giận, bởi vì phát hiện mình đang hạn chế ông.

Nhưng có thể tự trách mình sao?

Rõ ràng nên trách con quái vật này mà…

“Cha đừng giận con, chờ đến trung tâm thành phố, con sẽ mời cha uống ly rượu được không…”

Lục Tân nhẹ nhàng nói, chậm rãi vươn tay sang bên cạnh.

Em gái nghe lời bỏ tay nhỏ vào trong tay của anh, thân thể Lục Tân lập tức xuất hiện một cảm giác vặn vẹo khác thường.

Cùng lúc đó, bóng đen của anh lập tức biến lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận