Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 831: Hàn Băng bực tức (1)

“Em… Thấy.”

“Cậu ta… Ôi.”

“Anh Tiểu Lục, anh...”

Chiếc xe có sàn cực thấp cực không thực dụng của phó tổng giám đốc Tiêu chạy bon bon trên đường.

Lục Tân ngồi ở ghế sau, bên cạnh là Cao Nghiêm đang hôn mê dựa sát vào người anh, trong đầu anh đang thầm nhớ lại trình tự làm việc của bộ phận Thông Quan Đặc Biệt, còn Tiêu Viễn lái xe phía trước cứ chốc lát lại quay đầu, muốn nói gì đó nhưng rồi im lặng, liên tục như thế ba lần.

Cuối cùng Lục Tân đã chú ý đến anh ta, quay đầu nhìn về phía kính chiếu hậu: “Cậu muốn nói cái gì?”

“Anh Tiểu Lục...”

Ánh mắt phó tổng giám đốc Tiêu phản chiếu qua gương trông có hơi đáng thương: “Anh sẽ nhốt cậu ta lại hoặc là giết thật sao?”

Nghe thấy câu hỏi này, Lục Tân như đang suy nghĩ gì đó.

Anh nhìn thoáng qua Cao Nghiêm ngồi bên cạnh, anh ta đang nằm dựa trên ghế, sắc mặt trắng bệch, đang hôn mê.

Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài lúc này của anh ta thì sẽ mang lại cho người ta cảm giác anh ta cao lớn đẹp trai, thậm chí khí chất còn có hơi nho nhã…

Nhưng ai có thể ngờ rằng vừa rồi anh ta lại có dáng vẻ dữ tợn và đáng sợ như vậy chứ?

Anh nhìn lướt qua phó tổng giám đốc Tiêu một cái, biết anh ta lo lắng nên khẽ nói: “Tuy rằng đa số công việc của chúng tôi là xử lý hoặc là cách ly họ, nhưng thực tế, trong lúc huấn luyện đã được dạy, mục đích chính của công việc này đó là chữa khỏi cho họ.”

Phó tổng giám đốc Tiêu hơi lóe lên vui vui mừng: “Nói như vậy, thật ra cậu ta có thể trở lại giống như trước kia?”

Lục Tân cười nói: “Nếu như có thể chữa khỏi thì đương nhiên có thể.”

Biểu cảm của phó tổng giám đốc Tiêu càng thêm phấn khởi: “Vậy cậu ta…”

Lục Tân lắc đầu, nói: “Nhưng khả năng chữa khỏi cực kỳ thấp.”

Phó tổng giám đốc Tiêu lập tức ngơ ngác, qua một lúc lâu sau thì hơi chớp mắt.

Lục Tân có thể cảm nhận đủ loại cảm xúc lo, sợ hãi và phức tạp đan xen trong lòng anh ta lúc này, anh quyết định nói thêm vài câu không trái với quy định: “Mức độ ô nhiễm của cậu ta đã rất nghiêm trọng, người khác đã từng gặp phải trường hợp này hay không thì tôi không biết, nhưng nếu xét trên vài sự kiện mà tôi đã gặp gần đây, chỉ cần là những người ô nhiễm nghiêm trọng thì không thể nào chữa khỏi được, nhìn bộ dạng vừa nãy của cậu ta…”

Nói tới đây, anh tỏ vẻ thấu hiểu không kể ra những chuyện còn nghiêm trọng hơn, chỉ khẽ lắc đầu.

Phó tổng giám đốc Tiêu lập tức im lặng, qua một lúc lâu hốc mắt đã hơi đỏ lên.

“Một người đang yên đang lành, tại sao lại trở thành như vậy chứ?”

“...”

Đứng trước vấn đề của người khác, Lục Tân luôn trả lời theo bản năng.

Nhưng lúc này, anh chỉ hơi mấp máy môi, không nói thành lời.

Bởi vì vấn đề này quá phức tạp.

Người bị ô nhiễm tinh thần, nếu nhẹ thì chỉ bị tổn thất một ít lực tinh thần, cơ thể rơi vào trạng thái hậm hực, hoặc là gặp ảo giác, uể oải, có vẻ ngoài mệt mỏi. Tuy rằng khả năng chữa khỏi không cao, nhưng ít ra vẫn còn hy vọng.

Mà bản thân người bị ô nhiễm nghiêm trọng sẽ trở thành nguồn lây nhiễm giống như tính chất của ô nhiễm, đừng nói chữa khỏi, không khuếch tán là đã cám ơn trời đất.

Mà đây cũng là đặc điểm đáng sợ của ô nhiễm tinh thần.

Nó không phải là bị cảm, bị ốm, uống thuốc nghỉ ngơi một chút đã khỏe.

Vả lại, dù hết cũng còn để lại di chứng, nó quá phức tạp quá yếu ớt, rất khó để chữa trị tận gốc.

Nhất là sau khi đã trải qua chuyện ở thị trấn Vui Vẻ, Lục Tân càng cảm thấy mỏi mệt.

Khả năng chống lại ô nhiễm tinh thần của người bình thường thật sự quá yếu.

Nhưng mà...

Một mặt là khả năng chống lại ô nhiễm tinh thần của người bình thường yếu đến mức gần như bằng không.

Một mặt là càng ngày càng có nhiều loại ô nhiễm tinh thần phức tạp hơn, mức độ uy hiếp cùng càng lúc càng cao hơn.

Nghĩ đến đây, Lục Tân cảm thấy hơi áp lực.

Vấn đề này, hình như không có đáp án...

Các đồng nghiệp trong thành phố Thanh Cảng, vả cả những người anh quen biết đều đã rất cố gắng…

...

Trong lúc anh đang im lặng suy nghĩ vấn đề này, đột nhiên điện thoại vệ tinh vang lên, Lục Tân ngẩn ra một lúc rồi vội vàng nghe máy.

Giọng nói của Hàn Băng phát ra qua microphone: “Anh đơn binh, bây giờ anh đang ở đâu?”

Lục Tân nhìn thoáng qua phó tổng giám đốc Tiêu ngồi trên ghế lái, hạ giọng xuống: “Đang trên đường đi điều tra.”

Vừa nãy, sau khi gặp hai vị cảnh sát kia, Lục Tân đã nhờ họ trình báo chuyện này lên.

Chẳng qua bởi vì nghĩ gần đây Trần Tinh và Hàn Băng đều bận rộn, cho nên khi chưa xác định mức độ của sự kiện ô nhiễm lần này có cao hay không thì tạm thời không trực tiếp gọi điện thoại cho họ, cho dù có báo cáo thì cũng chỉ báo một tiếng lúc gặp mặt, để họ chuẩn bị trước mà thôi.

Nhưng anh không ngờ Hàn Băng lại gọi điện thoại đến nhanh như thế.

“Anh đơn binh, quan hệ của hai ta đã xa cách như vậy sao?”

Giọng nói của Hàn Băng giống như cô thiếu nữ tủi thân: “Chuyện lớn như vậy mà anh không gọi điện thoại báo cho tôi.”

“Hả?”

Lục Tân có hơi bất ngờ, vội giải thích nói: “Không phải đâu, do tôi lo cô bận quá.”

Hàn Băng thở dài, nói: “Đúng là tôi rất bận, tăng ca mấy ngày liên tục, mỗi ngày ngủ ba tiếng, tóc sắp rụng trụi…”

Rồi cô ấy lại chuyển giọng ngay: “Nhưng mà tôi là chuyên viên tiếp nhận thông tin của anh đơn binh, chỉ cần là chuyện của anh đều sẽ chuyển đến chỗ tôi.”

Lục Tân lập tức thấy hơi chột dạ.

Tuy rằng anh không cố ý, nhưng vẫn làm tăng lượng công việc của Hàn Băng lên.

Nếu tóc của cô ấy rụng thật, vậy chẳng phải có một nửa trách nhiệm của anh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận