Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 231: Bí mật của đồng chí Lục (1)

Máy bay trực thăng hạ cánh tại sân thượng của một tòa nhà cao ốc có hơn ba mươi tầng ở khu vực trung tâm thành phố Thanh Cảng.

Dưới ánh sáng chi chít chuyển động của đèn chỉ thị từ bên cạnh của tòa nhà cao tầng, cánh quạt trực thăng vẫn chưa dừng quay, Trần Tinh đã xách theo một chiếc tủ sắt màu bạc đi ra từ trong buồng lái. Cô khom lưng đi vào một sân thượng nối liền với mái nhà. Nơi này đã có nhân viên mặc trang phục phòng hộ rất dày đã chờ cô từ lâu.

Đoàn người đi theo cầu thang để xuống lầu, đi đến trước một căn phòng làm việc tràn ngập hơi thở lạnh lẽo và khô khan của khoa học kỹ thuật ở tầng 33, Trần Tinh phải đi qua một chiếc máy quét toàn thân rất phức tạp, sau đó đi vào một phòng họp rộng rãi cuối hành lang, nơi đã người người đợi cô sẵn.

Ngoài những nhân viên kỹ thuật mặc trang phục bảo hộ màu trắng thì phòng họp chỉ có ba người mặc trang phục thường ngày.

Giáo sư Bạch, Bộ trưởng Thẩm và Tô tiên sinh.

Dù ba người bọn họ mặc trang phục thường ngày nhưng đều đeo mặt nạ phòng độc được chế tạo đặc biệt.

Nhìn vẻ mặt của bọn họ và thần thái ngồi yên tĩnh trong phòng làm việc thì dường như thời gian bọn họ chờ Trần Tinh đến đã không ngắn.

“Đây là đồ vật mà đồng chí Lục đoạt lại được từ tay đoàn kỵ sĩ.”

Trần Tinh đặt chiếc vali màu bạc lên trên bàn hội nghị, có người đến giúp cô mở khóa còng tay ra, ánh mắt cô nhìn ba người trước mặt, nói: “Trên đường đến đây tôi đã kiểm tra cẩn thận, đây là một loại vali mật mã được chế tạo đặc biệt. Nếu không có mật mã thì cũng có thể dùng cách bạo lực để làm hỏng khóa mật mã. Bây giờ vali không có một chút dấu vết hư hỏng nào, có thể đoán được, chắc chắn đồng chí chưa từng mở vali ra.”

“Sau khi anh ta đoạt lại chiếc vali chưa từng nghĩ đến việc giấu giếm chúng ta cái gì, theo lẽ đương nhiên mà giao lại vali cho chúng ta.”

“...”

Khi nói câu này, Trần Tinh đã nhấn mạnh ngữ khí, sau đó mới nói: “Dựa vào phán đoán của giáo sư Bạch lúc trước, theo lý có thể đoán được bên trong vali sẽ là bức tranh có lai lịch bí ẩn Trăng máu kia, tài liệu về đạn ô nhiễm tinh thần và phần…

Bộ trưởng Thẩm không thay đổi sắc mặt mà nói tiếp câu nói của cô: “Tài liệu tương quan với việc khỏi phòng thí nghiệm chạy trốn?”

Trần Tinh nhẹ nhàng gật đầu, đẩy chiếc vali vào giữa bốn người. Giọng của ngày hơi hạ thấp xuống, thậm chí còn hơi run run: “Bí mật của đồng chí Lục có thể ở ngay bên trong chiếc vali này!”

Trong phòng họp có vẻ áp lực.

Bộ trưởng Thẩm gõ lên mặt bàn một cái, nói: “Mở nó ra!”

Nhân viên công tác chờ ở một bên từ lâu lập tức xúm lại, đầu tiên là bố trí một tầng kính chống đạn cường độ cao, sau đó dùng các dụng cụ tinh vi bắt đầu kiểm tra chiếc vali này, kiểm tra xem bên trong có những kíp nổ bí mật hay không và tìm các trang bị để mở khóa…

Còn lúc này Trần Tinh ngồi xuống một bên khác của bàn hội nghị, vẻ mặt bình tĩnh mà nghiêm túc.

“Tôi muốn biết...”

Cuối cùng cô vẫn không nhịn được nhìn về phía giáo sư Bạch, nói: “Nếu thực sự anh ta có quan hệ với phòng thí nghiệm thì chúng ta sẽ làm như thế nào?”

Bạch giáo sư cười cười, nói: “Không cần luống cuống, chúng ta còn không biết trong này có nhưng đầu mối gì.”

Trần Tinh nhíu mày một cái, nói: “Nếu có thì sao?”

Bộ trưởng Thẩm mặt lạnh lùng nói: “Cho dù có hay không điều phải xử lý theo chế độ!”

Trần Tinh nhíu mày rất sâu, nhìn về phía cái kia chiếc vali xách tay màu bạc đã bị đủ loại dụng cụ tinh vi vây quanh kia.

“Lần này kiếm thật không ít.”

Lúc này ở thành phố Vệ Tinh số hai, Lục Tân vừa nghe Hàn Bằng nói xong, trong lòng có anh có một cảm giác vui vẻ giống như suối nguồn đang phun trào, mặc dù không cười thành tiếng nhưng nụ cười trên mặt anh muốn ngăn lại cũng không được. Không tính thì không biết, tính rồi mới phát hiện ra thù lao hết sức khả quan…

“Cám ơn cô, nếu không có cô tôi cũng không biết có thể kiếm được nhiều tiền như vậy…”

Lục Tân không khỏi chân thành cảm ơn Hàn Băng.

“Đồng chí đơn binh, thật sự không cần khách sáo như vậy. Trước kia tôi cũng đã nói rồi, tôi đứng về phía của anh…”

Có thể đoán được tâm trạng của Hàn Băng cũng rất tốt.

“Vẫn là cám ơn cô...”

Lục Tân vội vàng nói cho xong: “Mặt khác, trừ những cái đó ra, còn có chuyện làm phiền cô.”

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo!”

Hàn Băng vội vàng nói: “Nếu đã là chuyện của anh, bất kể chuyện lớn nhỏ, đều có thể nói cho tôi biết.”

“Ừm ừm, cảm ơn, cảm ơn...”

Tâm trạng của Lục Tân càng ngày càng tốt, cũng là không khách sáo, nói: “Cô tính toán rất tốt, mỗi một khoản tiền thù lao đều đã nhận được rồi. Chỉ là trừ những khoản thù lao trước khi ra khỏi thành này, những khoản sau đó chắc là cũng phải làm phiền cô. Lần này tôi đã xử lý ba tên có năng lực của đoàn kỵ sĩ, đoạt lại bức tranh đã bị cướp đi, đồng thời còn điều tra ra bí mật của thị trấn Vui Vẻ…”

“Ôi, thật là giỏi quá đi...”

Hàn Băng kinh ngạc cảm thán: “Đồng chí đơn binh, anh giỏi quá...”

Lục Tân bị nàng khen nên hơi đỏ mặt, nói: “Không có gì, thuận tay mà thôi, mấy nhiệm vụ này...”

“Đồng chí đơn binh cứ yên tâm là được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận