Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1211: Quái vật trong cây cơ giới (2)

Lúc vừa nói xong, hắn ta lặng lẽ hít một tiếng.

Đột nhiên hắn ta ngẩng đầu, mắt nhìn sức mạnh tinh thần điên cuồng đang từng tấc tới gần bọn họ, trong đôi mắt dưới mũ trùm đầu lóe lên một ý chí quyết tuyệt, mạnh mẽ thu lại sức mạnh tinh thần, lao vào trong hố sâu.

“A”

Lục Tân vốn đã chiếm được thượng phong, mắt thấy sắp bắt được ba người đối phương.

Bất ngờ đối phương bỗng nhiên lại thiếu một người, lực lượng tinh thần lập tức tiến quân thần tốc, trong nháy mắt áp đảo đến trước mặt hai người còn lại.

“Xì…”

Máu tươi từ mắt, tai, lỗi mũi hai người còn lại bỗng phun ra.

Trong lúc phun, thậm chí có một số chất lỏng trắng không xác định và những thứ tương tự.

Bất thình lình đạt được ưu thế, Lục Tân đều không khỏi hơi giật mình.

Không nhân cơ hội bắt được hai người này mà quay đầu nhìn về phía người dưới sự trợ giúp của xúc tu cơ khí đang lao về phía giữa hố sâu.

Anh không hiểu vì sao đối phương đột nhiên từ bỏ kháng cự, chẳng khác nào giao hai tên đồng bọn đến tay mình.

Nhưng anh có thể đoán được đối phương lao vào giữa hố sâu nhất định có ý định gì đó.

“Tao cảm nhận được sự sợ hãi trên người họ…”

Tiếng của cha đúng lúc vang lên: “Bọn họ chắc chắn đã làm ra quyết định nào đó khiến bản thân bọn họ cũng sợ hãi…”

“Đến mức đó sao?”

Lục Tân suy nghĩ trong lòng, đồng thời thân hình nhảy lên thật cao, giẫm trên vách hố.

Giữa hai ngón tay kẹp một lá bài poker màu đen, nhắm trúng vị tế tự mặc áo đen kia rồi thì bắt đầu thi triển năng lực.

Anh còn không biết đối phương muốn làm gì, nhưng việc đối phương lúc này muốn làm nhất định phải ngăn cản.

Nhưng bài poker màu đen lay động một cái, thân hình anh lại không thay đổi gì.

Lúc này mới nghĩ tới thì vực sâu đã bị phong tỏa, bài poker màu đen cũng thuộc khả năng nhóm vực sâu, không thể sử dụng.

“Rì rào…”

Cùng lúc đó, hai vị tế tự còn lại đối diện trông có vẻ khác thường, trong nháy mắt ra quyết định.

Một người trong đó lập tức cố nén tinh thần xung kích to lớn, đột nhiên ngược hướng xông về phía Lục Tân.

Giữa không trung, áo choàng màu đen nhanh chóng căn phòng lên, để lộ một cơ thể nhợt nhạt căng phồng, không đúng, đó không phải là cơ thể, mà là một tinh thần nhợt nhạt được kết nối với nhau, chen chúc ở một nơi, kết hợp thành một con quái vật khổng lồ.

Những tinh thần thể này, giống như một khối thịt được tạo thành từ sự kết hợp của vô số hình người, lao về phía Lục Tân.

Trong khi đó, vị tế tự thứ ba nhìn sự thay đổi giữa sân, khuôn mặt sợ hãi, bỗng nhiên hắn ta hét ầm lên, lùi về phía sau.

Cơ thể dựa vào tường, sau đó nhanh chóng leo lên.

“Tại sao quái lạ như thế?”

Lục Tân hoàn toàn không biết, ba vị tế tự này, sao trong nháy mắt, lại có ba lập trường?



“Em gái, giúp cái…”

Anh ngửi thấy mùi bất thường, thấp giọng kêu to trên không trung.

Đưa tay nắm lấy bàn tay của em gái mình, anh nhanh chóng đi dọc theo trên các bức tường thẳng đứng, lao về phía trung tâm của hố sâu.

“Nhận được!”

Trên sân thượng đổ nát phía dưới, Hạ Trùng trầm giọng hét lớn, sau đó dùng sức rút băng đạn rỗng trên thân súng xoay đa nòng ra, ném sang một bên, lại lấy băng đạn thứ hai từ bên hông ra thay, nhắm ngay con quái vật do vô số tinh thần cơ thể tái nhợt kia tạo thành.

“Giỏi lắm…”

Lục Tân không khỏi cảm thán, hơn nữa cảm thấy kỳ lạ ở đâu đó.

Trước đây anh chỉ gọi em gái tới giúp anh né công kích của con quái vật tinh thần xanh lè kia, không ngờ rằng Hạ Trùng ngược lại tiếp tục câu chuyện, tiêu diệt luôn quái vật tinh thần kia. Trong này hình như có hiểu lầm gì đó, nhưng phối hợp cực kỳ tốt.

Bản thân luôn quen thuộc chiến đấu một mình, dường như rất ăn nhịp với Hạ Trùng…

Vừa nghĩ tới, cơ thể anh dùng sức đạp một cái lên vách tường, bắn ra khỏi vách tường, nhào vào giữa hố sâu.

Giữa hố sâu chính là gốc cây cơ giới kia.

Vị tế tự mặc áo màu đen đầu tiên kia đã đuổi tới, vọt tới trước mặt quái thụ, giơ tay đánh.

Rắc rắc rắc…

Tiếng cơ quan vang lên, bên ngoài quái thụ cơ giới bỗng nhiên có vô số linh kiện máy móc bắt đầu bắn ra.

Nhanh chóng co vào, khép lại, “cánh cửa” khoảng một mét bị lộ ra.

Một lát sau, vị tế tự áo đen cũng nhìn thấy sự vật trong cánh cửa.

Trong cùng khoảnh khắc ấy, động tác của bà ta lập tức trở nên chậm chạp, chậm rãi xoay người.

Bà ta đối mặt Lục Tân, nhẹ nhàng gỡ mũ trùm màu đen trên đầu xuống.

Lúc này mới phát hiện mặc dù sắc mặt bà ta tái nhợt, nhưng rõ ràng là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ngũ quan rất tinh xảo.

Bà ta nở nụ cười với Lục Tân, có chê cười, đắc ý, nhưng cũng có xúc động.

Chỉ nhìn như vậy cũng khiến người ta cảm thấy có lẽ bà ta ngoại trừ là tế tự của Hộp Đen, trong hiện thực cũng nên có một thân phận.

Không biết là vợ của ai?

Hay là mẹ của ai?

Nhưng bây giờ bà ta lại liều mạng với Lục Tân ở dưới hố sâu trong lòng đất này.

“Xoẹt…”

Bà ta chỉ kịp cười với Lục Tân, trong cánh cửa quái thụ cơ giới ấy mở ra bỗng nhiên có một cánh tay vươn ra.

Một bàn tay trắng xám nhanh chóng bóp lấy cổ bà ta, phát ra một tiếng rắc rắc.

Một lát sau, trên mặt bà ta lộ ra nỗi tuyệt vọng và sợ hãi.

Sau đó bà ta trực tiếp bị cái tay kéo vào trong cánh cửa thấp bé, biến mất hoàn toàn.

Một người trưởng thành như vậy đã hoàn toàn bị kéo vào trong “cánh cửa” kim loại.

Ngay sau đó là âm thanh nhai nuốt ăn như hổ đói, âm thanh xương cốt bị cắn đứt, tiếng máu tươi văng tung tóe.

Lục Tân rơi xuống từ giữa không trung, cũng chỉ rơi xuống một bên “cánh cửa”, bởi vậy không nhìn thấy thứ gì bên trong “cánh cửa”, chỉ có thể nhìn thấy sau khi người phụ nữ đó bị kéo vào trong, cùng lúc những âm thanh tàn nhẫn kia vang lên, máu tươi chầm chậm tuôn ra.

“Ha ha, nó xuất hiện rồi…”

“Chết chắc rồi, chúng ta đều chết chắc rồi…”

Giữa không trung, vị tế tự Hộp Đen còn sót lại bỗng phát ra tiếng la hét tuyệt vọng.

Trước đây hắn ta muốn nhân cơ hội bỏ trốn, nhưng khi leo lên lỗ thông hơi ở miệng hố sâu dưới lòng đất, hắn ta lại phát hiện ngay cả lỗ thông hơi cũng bị đóng lại, điều này khiến cho hắn ta cảm thấy tuyệt vọng, quay người nhìn xuống, không thấy rõ khuôn mặt bên dưới mũ trùm đầu màu đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét điên rồ của hắn ta: “Mày là quái vật, một con quái vật không phù hợp với lẽ thường. Nhưng… Nhưng bây giờ, tất cả chúng ta cũng phải chết ở đây…”

Lục Tân không để ý tới vị tế tự này mà từ từ đi về phía trước.

Anh đi thẳng đến chỗ trống của thân cây cơ khí, nhìn vào bên trong dọc theo cánh cửa đó.

Trong cửa, có một con quái vật ăn thịt người.

Nhưng anh rất muốn xem, con quái vật trong cánh cửa đó là gì.

Chỉ nhẹ nhàng đi hai bước, anh đã đi đến cửa và nhìn thấy hình ảnh bên trong.

Bên trong thân cây cơ khí đó, là một không gian hẹp đến mức chỉ cho phép một người ngồi khoanh chân, Lục Tân nhìn thấy một cậu bé vóc dáng gầy gò đang cuộn tròn trong không gian này, làn da cậu bé nhợt nhạt, đeo một cặp kính gọng tròn phủ đầy sương mù.

Nhận thấy ánh mắt của Lục Tân, cậu ta quay đầu nhìn lại.

Trong khoảnh khắc va chạm với ánh mắt của Lục Tân, khuôn mặt của cậu ta cũng lộ ra một sự mê man sâu sắc, sau đó thời gian dần trôi, cậu ta lập tức chuyển sang kinh ngạc.

“Là anh sao?”

Cậu ta nhìn kỹ Lục Tân, thì thầm hỏi: “Số 9?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận