Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 237: Báo cáo nhiệm vụ (1)

Mặc dù quay trở lại làm việc ở công ty nhưng Lục Tân phát hiện những việc cần mình làm cũng không nhiều.

Hạng mục do chính mình phụ trách này có anh Trương và chị Lý đã giúp anh xử lý rất tốt. Còn tiến độ của mình thì lại chậm lại không ít. Mặc dù có thể nhanh chóng đuổi kịp tiến độ nhưng nhúng tay vào thời điểm bọn họ đang làm ổn thì ngược lại rất dễ làm xáo trộn tiết tấu của họ.

Thân là lãnh đạo, vung tay múa chân với công việc của cấp dưới là điều tối kỵ trong công việc.

Lục Tân biết rõ đạo lý này.

Mặc kệ công việc, quan hệ tốt với đồng nghiệp. Sự nhiệt tình của bọn bọ làm Lục Tân có chút không quen.

Bây giờ cho dù là đi đến nơi nào, các đồng nghiệp đều hết sức thân thiện. Lúc lấy nước để cho mình lấy trước, lúc nhận cơm hộp cũng để cho mình lấy trước, đến châm thuốc cũng châm cho mình trước, còn khen bật lửa của mình nhìn rất đẹp.

Có thể là loại cảm giác nhiệt tình mang theo chút sợ hãi này làm Lục Tân cũng không thích.

Anh không thích các đồng nghiệp trốn tránh mình, thế là anh dứt khoát cố gắng tránh mặt bọn họ.

Trong lúc rảnh rỗi, anh bắt đầu suy nghĩ việc viết báo cáo nhiệm vụ như thế nào.

Trần Tinh cho mình nghỉ ba ngày, nói cách khác, sau ba ngày phải giao báo cáo công việc.

Chuyện đau đầu như vậy, lúc làm nhiệm vụ thì sảng khoái nhưng đến cuối cắn cán bút viết báo cáo là nhức đầu nhất.

Sau khi suy nghĩ nghiêm túc một lát, Lục Tân cảm thấy phải phân biệt rõ ràng cái gì có thể nói và cái gì không thể nói.

Báo cáo là viết cho lãnh đạo cho xem, bất kể là báo cáo công tác hay báo cáo nhiệm vụ đều là như vậy.

Mà cho lãnh đạo xem thì nhất định phải chính xác.

Thế là anh bắt đầu suy nghĩ theo mạch tư duy này, bắt đầu từ lúc mình và Bích Hổ ra khỏi thành phố, truy đuổi tung tung tích của đoàn kỵ sĩ đến thị trấn Hắc Thủy, bắt người có năng lực hệ con rối của đoàn kỵ sĩ là Trần Trọng. Sau đó thông qua thẩm vấn Trần Trọng mà tìm được manh mối về nơi ẩn náu của Tần Nhiên.

Tiếp theo đó lại vì truy vết Tần Nhiên mà đi vào thị trấn Vui Vẻ.

Bởi vì đối phương kịch liệt phản kháng, mình chỉ có thể thủ tiêu anh ta, đồng thời kinh động đến nữ vương của thị trấn nhỏ.

Vị nữ vương kia hết sức đáng sợ, nhưng lại rất biết lý lẽ. Đến cuối cùng mình mang theo chiếc va li xách tay, an toàn đi ra…

Xong!

Lục Tân rất hài lòng đối bản báo cáo công tác này!

Trọng tâm của báo cáo thiên về kết quả, chủ yếu là nói rõ mình đã làm gì.

Còn về quá trình cụ thể, Lục Tân cảm thấy không quan trọng đến mức đó nên đã lược bỏ.

Cũng đâu phải viết tiểu thuyết!

Lúc viết tổng kết công tác mỗi tháng cũng sẽ không viết ra những chi tiết mình ra vẻ đáng thương trước mặt khách hàng như thế nào…

Lúc họp lãnh độ công ty đã nói rất nhiều lần rồi, ông ta nói muốn nhìn thấy kết quả!

Lục Tân dùng thời gian một ngày để viết ra một bản báo cáo công tác rất tường tận, đưa cho Hàn Băng xem qua.

Trước đó Hàn Băng đã nói, có thể đưa báo cáo công tác cho cô ấy xem trước, cô ấy sẽ sửa chữa cho mình.

Đăng nhập vào mạng máy tính của cao thành, sau khi gửi tệp cho Hàn Bằng thì rất nhanh cô ta đã gọi điện thoại lại, giọng nhẹ cô ta nhẹ nhàng, dịu dàng nói: “Tôi đã xem qua báo cáo của anh, không ngờ là anh viết xong nhanh như vậy, còn viết hết sức kỹ càng…”

Thật ra Lục Tân hơi thấp thỏm lo lắng nên vội vàng hỏi: “Viết thế nào?”

“Viết rất tốt!”

Lúc Hàn Băng khen người khác rất chân thành: “Tôi sẽ trau chuốt giúp anh một chút rồi nộp lên trên.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, làm phiền cô…”

Lục Tân nhẹ nhàng thở ra, ngay trước khi Hàn Băng nói ra ba chữ: “Không phiền đâu” thì anh đã nói trước: “Chỉ là, tôi còn có một việc…”

Hàn Băng vội vàng nói: “Anh cứ nói, tôi đang nghe.”

Lục Tân khẽ gật đầu, thấy đầu xung quanh cầu thang không có đồng nghiệp khác thì nhỏ giọng nói: “Cô có biết “giai đoạn thứ hai” không?”

“Giai đoạn thứ hai?”

Hàn Băng hơi ngẩn ra, nói: “Là giai đoạn thứ hai của người có năng lực sao?”

Lục Tân gật đầu, nói: “Có lẽ là vậy.”

Hàn Băng im lặng một lúc, giống như là đang đọc tài liệu. Một lát sau giọng nói của cô ta lại vang lên, lộ ra vẻ rất bình tĩnh:

“Tôi biết khái niệm này, là một bộ phận của nghiên cứu khám phá năng lực.”

“Chỉ là tôi cũng chỉ biết đó là một danh từ, đối với khái niệm cụ thể và nguyên nhân, nội dung của nó thì mức độ bảo mật rất cao. Quyền hạn của tôi bây giờ không thể trực tiếp tìm hiểu được. Có điều, nếu đồng chí đơn binh muốn tìm hiểu rõ thì tôi sẽ xin nhanh một lát.”

“Cô gái nhỏ này đúng là quá tốt bụng luôn…”

Lục Tân cảm khái trong lòng, nói: “Cảm ơn. Có điều không cần gấp đâu. Tôi chờ điện thoại của cô.”

“Không cần khách khí, đây đều là việc tôi nên làm…”

“Vẫn nên cảm ơn,,,”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Tân nhẹ nhàng thở ra, lúc này anh mới yên tâm.

Báo cáo nhiệm vụ đã gửi đi, việc còn lại là chờ phê duyệt thù lao tương ứng. Sau đó chỉ cần chờ Hàn Băng nói với mình khái niệm của “giai đoạn thứ hai” nữa là xong. Thật ra trước đó anh đã từng thấy cái tên này trong tài liệu một lần, nhưng không giải thích tỉ mỉ rõ ràng.

Lúc đầu Lục Tân không quan tâm lắm đến từ này, nhưng bây giờ lại cần hiểu rõ.

Hiểu rõ rốt cuộc trên người mình đã xảy ra chuyện gì vẫn luôn là mong muốn của anh.

Cho nên thực ra anh cũng rất tò mò mới phần tài liệu đánh số “003” kia.

Nhưng mà, mẹ rất ít khi yêu cầu mình cái gì. Nếu mẹ đã nói đến giai đoạn hai mới được xem thì mình sẽ làm như vậy.

Chỉ là trong năng lực cho cho phép thì sớm một chút biết được cũng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận