Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 101: Quy trình làm việc không vấn đề

Lục Tân nói rõ lý lẽ này với cha con nhà họ Hứa trước, đồng thời chắc chắn rằng họ không có ý kiến gì khác. Sau đó, anh mới bước sang một bên và lấy điện thoại vệ tinh trong túi ra. Lúc nói chuyện điện thoại, giọng của anh đã thay đổi: "A lô, có phải là tổ trưởng Trần không?"

"Là thế này, tôi nhận sự ủy thác cá nhân, liên quan đến chuyện một cô gái bị nhiễm bệnh..."

"Đã giải quyết rồi…"

"Đúng vậy, không chỉ giải quyết chuyện con gái của ông ta, mà chuyện vệ sĩ và quản gia của ông ta cũng được giải quyết..."

"Có điều, tôi phát hiện chuyện này hẳn là liên quan đến một nguồn lây nhiễm nào đó hiện đang ẩn náu ở cảng Bang Phụ... Có lẽ là một bức tranh, được phủ bằng vải đen, chỉ đóng khung bằng gỗ thông thường... Họ không muốn tôi tiếp tục điều tra, thậm chí còn dùng súng đe dọa tôi..."

"Đúng vậy. Ngoài ra, tôi cũng có điểm nghi vấn, lần sau gặp phải tình huống như vậy, tôi có thể bỏ qua không?"

"Tôi hiểu rồi…"

Lục Tân cúp điện thoại, đi về phía ông Hứa, nói: "Cô ấy nói tôi không cần quan tâm đến chuyện của các người, cô ấy sẽ đích thân tới giải quyết."

Cha con nhà họ Hứa nhìn tất cả những điều này xảy ra như một giấc mộng.

Cho đến giờ này, họ vẫn không thể hiểu được có bao nhiêu vũ trang tư nhân cầm súng như vậy làm sao đột nhiên bị giải quyết chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy; cũng hoàn toàn không biết bóng dáng vặn vẹo lại hung ác mình tận mắt trông thấy khi nãy, rốt cuộc có còn là con người hay không; hiển nhiên càng không thể hiểu được, tại sao anh có thể thuận miệng nói ra bí mật mà chỉ có cha con ông ta biết như vậy...

Lục Tân nghe điện thoại xong, cũng không quan tâm đến chuyện khác nữa, xoay người ngồi xuống trên bậc thềm, nơi cách cha con nhà họ Hứa không xa.

Anh lấy trong túi ra một bao thuốc lá nhàu nát và rút ra một điếu.

Quẹt hai lần trên chiếc bật lửa nhựa, nhưng không có phản hồi, vì vậy anh nhìn lên cách đó không xa.

Giám đốc Lưu béo đang nhìn sang bên này với vẻ mặt đờ đẫn.

Bắt gặp ánh mắt của Lục Tân, ông ta đột nhiên phản ứng lại, cắn răng, chạy lon ton tới.

Sau đó, ông ta lấy chiếc bật lửa ZIPPO đời cũ với lớp vỏ màu bạc khá tinh xảo của mình ra, nhưng lần này vẫn không đủ can đảm để tự mình châm lửa cho Lục Tân mà hơi cách xa một chút, trực tiếp đưa chiếc bật lửa tới cho Lục Tân.

Lục Tân đón lấy bật lửa, tự mình châm thuốc rồi tiện tay nhét vào túi.

Giám đốc Lưu béo không để ý đến động tác này của anh, ông ta hơi cắn răng, lấy hết can đảm nói: "Đồng chí Lục..."

Nhìn thấy ánh mắt của Lục Tân, ông ta chột dạ khó hiểu, vẫn cười nói: "Những chuyện kia không liên quan đến tôi, tôi có thể đi rồi chứ?"

"Tất nhiên."

Lục Tân hơi trầm lặng, nói: "Chuyện lần này tôi không vi phạm hợp đồng, nên thù lao không có vấn đề gì, đúng không?"

Trước tiên, giám đốc Lưu béo nghiêm túc nhìn Lục Tân, để đảm bảo rằng anh đang không đùa với mình, sau đó cũng đành phải gật đầu nói: "Đồng chí Lục vừa nói không có vấn đề gì, tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, quả thực là như vậy, cho nên cậu yên tâm, tôi sẽ thực hiện công việc phía sau, và thù lao sẽ được trả đúng hạn… Cho dù ông Hứa không trả được khoản sau, tôi cũng sẽ trả cho cậu!”

Cuối cùng Lục Tân cũng yên tâm, gật đầu nói: "Cảm ơn."

Ông béo hơi ngạc nhiên trước sự khách sáo và giao tiếp thông suốt này của anh, thế là ông ta ngập ngừng lùi về sau.

Thấy Lục Tân dường như không có ý định nổ súng sau lưng mình, lúc này ông ta mới yên tâm, bước nhanh rời đi.

Trước khi rời đi, ông ta còn có lòng tốt nháy mắt với đám nhân viên y tế, ra hiệu họ có thể đi băng bó vết thương cho Hứa Tiêu Tiêu.

Tuy nhiên, khi đám nhân viên y tế đó đến, ai nấy như gặp phải quân thù, không dám thở gấp.

Cảm nhận được sự cảnh giác của những người xung quanh, Lục Tân cũng đành bất lực.

Anh không hiểu lắm tại sao những người này lại sợ mình như vậy, mình cũng không phải là người vô lý.

Thực ra, nếu mọi người đều giống như vị giám đốc Lưu này, làm việc rõ ràng, minh bạch, lại khách sáo thì vốn đã không xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy. Nhìn người ta xem, nói nhờ là nhờ, nói trả thù lao là trả, một là một, hai là hai, mọi thứ đều rất rõ ràng, quan trọng nhất là con người cũng không tệ, thấy mình không có bật lửa còn tiện thể đưa đến cho mình một cái.

Từ từ thở ra một làn khói, anh lại ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy em gái lúc này đang vô cùng phấn khích, đi loanh quanh trong đống người ngã lăn ra sàn, ngó người này, nhìn người kia, thi thoảng còn lắng nghe nhịp tim của họ, hoặc là đạp chân lên họ, có vẻ thích thú lạ thường.

May mà có em gái, nếu không bị bao quây bởi nhiều người cầm súng như vậy...

Nghĩ đến kết cục nếu không có em gái ở bên cạnh, Lục Tân không khỏi rùng mình: "Vừa rồi nguy hiểm thật..."

Chỉ là sau chưa đến mười phút, đột nhiên có tiếng hơi nước chuyển hóa thành mã lực lao thẳng lên núi, lập tức có mấy ngọn đèn sáng rọi vào khu biệt thự này, sau đó từng hàng chiến sĩ xông vào hiện trường. Họ nhìn những người trên mặt đất, đặc biệt là hình dạng vặn vẹo và kỳ quái của những người đó, cũng không khỏi hơi thay đổi sắc mặt, nhưng cũng không nói gì.

Họ lấy đi súng và vũ khí rải rác trên mặt đất, rồi canh phòng xung quanh.

Ngay sau đó lại có nhân viên y tế tiến vào hiện trường, cũng im lặng, điêu luyện, bất kể sống chết, khiêng tất cả người trên mặt đất ra ngoài.

Ngay cả những nhân viên y tế mặc áo blu trắng nhìn thấy vụ xả súng nhưng không dám đến gần cũng bị đưa đi.

Trong toàn bộ quá trình, không ai tới trao đổi với Lục Tân, hay là cha con nhà họ Hứa.

Mà còn khác với những lần đi thực địa trước, lần này cũng không có ai đến đưa cho Lục Tân một tấm chăn dày cả.

Khoảng ba mươi sau phút, Trần Tinh mới đến đây.

Xét theo thời gian này, có lẽ cô ta đến từ một thành phố vệ tinh khác hoặc là thành phố chính.

Lục Tân đột nhiên cảm thấy hơi xót xa cho vị lãnh đạo này, ngày nào cũng phải chạy khắp nơi. Công việc này phải vất vả biết bao?

Có điều, hình như mỗi lần có chuyện gọi điện cô ta đến, đều là mình thông báo?

"Bức tranh đó ở đâu?"

Nghe thấy tiếng giày cao gót của Trần Tinh vang lên trên phiến đá cứng, ông Hứa mới chợt ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt ông ta trở nên có chút tức giận đến méo xệch, ngón tay run run chỉ vào Lục Tân đang ngồi cách đó không xa, giọng nói như ẩn chứa sự tức giận và bất bình khó tả: "Đại tá Trần, tôi... tôi biết quyền hạn của bộ phận các cô rất lớn, nhưng lần này... lần này người dưới quyền của cô đã làm chuyện tàn nhẫn như vậy, cô cần phải cho tôi một lời giải thích... Cô phải nói cho rõ!"

"Ông Hứa..."

Trần Tinh dường như cũng biết ông ta, bình tĩnh nhìn ông ta, nói: "Tôi đã xác nhận qua, quy trình làm việc của anh ta không có vấn đề gì."

"Cô…"

Giọng ông Hứa có chút hỗn loạn.

Một tay của con gái ông ta cứ mất đi như vậy.

Ban nãy cũng có người chết đầy đất được khiêng ra ngoài, cô ta lại nói không có vấn đề gì sao?

"Nếu ông cho rằng anh ta đã có chỗ xử lý không đúng, ông có thể gửi đơn khiếu nại."

Trần Tinh chỉ nói đơn giản: "Bộ Tư Lệnh của chúng tôi sẽ có phán quyết của riêng mình."

Ông Hứa nhất thời cứng họng, ông ta cảm thấy có quá nhiều chỗ xử lý không đúng, nhưng ông ta không biết phải nói thế nào.

"Nếu đã không có vấn đề gì với việc xử lý và phản ứng của anh ta, vậy đã đến lúc nói về ông rồi!"

Trần Tinh hoàn toàn không có ý định thảo luận nhiều về vấn đề này với ông ta, thấy ông ta không nói gì, cô ta nói: "Tôi biết ngày thường ông hay thuê một số đội tìm kiếm tư nhân hoặc lực lượng vũ trang đi làm một số việc, thậm chí sẽ lén lút nhờ một số đường dây vận chuyển đồ vào thành phố chính cho mình. Nhưng có một số việc sẽ vượt quá giới hạn, ông là một người được người khác kính trọng, vì vậy hãy dừng lại tổn hại kịp thời đi!"

"Theo tôi đi lấy bức tranh đó, sau đó, chấp nhận xét xử mà ông nên chịu."

"Mỗi một người vi phạm quy tắc đều phải trả giá. Đây là ranh giới của Thanh Cảng ta. Tôi nghĩ có lẽ là ông hiểu, đúng chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận