Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 277: Tiên sinh, anh biết thưởng thức thật đấy! (2)

"Tiên sinh, cà phê của anh tới rồi, từ từ thưởng thức nha..."

Một bóng đen nhẹ nhàng đi tới và đặt cà phê trước mặt Lục Tân.

Dường như là vì thấy Lục Tân gọi ly cà phê đắt nhất mà sắc mặt không thay đổi, người phục vụ mặc trang phục hầu gái đen cũng rất nhiệt tình với anh.

"Được……"

Lục Tân gật đầu, sau đó nhìn trên khay, trong đó chỉ một chiếc cốc sứ trắng chứa cà phê đen.

Anh tò mò nhìn những chỗ khác, và nói: "Còn đường và sữa thì sao?"

"Tiên sinh……"

Người phục vụ mặc đồ hầu gái đen cười vô cùng dễ thương: "Đây là đặc sản của quán chúng tôi, là cà phê đen nguyên chất đó, khi uống trực tiếp anh có thể cảm nhận được vị đắng và mùi thơm dịu của nó, nên cách uống bình thường là không bỏ đường và sữa nha ... "

"Ồ ồ."

Lục Tân vội vàng cười nói: "Tôi biết, nhưng cứ mang cho tôi một ít đi, đắng quá tôi không thích."

Anh biết rằng một số người thích uống cà phê nguyên chất không đường, nhưng anh thực sự không thích vị đắng.

Theo cách nhìn của anh, những người không cho đường và sữa đều là dị đoan.

Nghe Lục Tân nói xong, người phục vụ mặc đồ hầu gái đen không động đậy, cô mỉm cười giải thích: "Chỉ khi nếm vị đắng mới cảm nhận được hương thơm của nó, cuộc đời cũng vậy á, có những lúc, chúng ta sẽ cảm thấy rất khó khăn, rất đau đớn, thật ra, nỗi đau này đều là do chúng ta tự gây cho mình thôi à, nếu chúng ta có thể thử buông bỏ thành kiến của mình và chấp nhận sự thật của cuộc sống, có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều đó ạ... "

Lục Tân ngước lên nhìn cô, thấy cô đang cười với khuôn mặt vui vẻ và giọng nói nhẹ nhàng:

"Tiên sinh, anh có thể bắt đầu với tách cà phê này. Cà phê của chúng tôi được đặc biệt được vận chuyển đến từ phía nam, tên gọi là Rubik đen. Số lượng hàng năm rất ít luôn đó, nên mới bán đắt như thế, bỏ thêm bất cứ thứ gì vào cũng là một sự xúc phạm đối với nó đấy ạ... "

Lục Tân liếc nhìn tách cà phê, cảm thấy cà phê hẳn là không có vấn đề, vấn đề chính là vị đắng.

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi..."

Người phục vụ mặc đồ hầu gái nói: "Nếu anh thực sự muốn uống một thứ gì đó ngọt ngào, hay là uống cappuccino nhé ..."

"Là vậy sao..."

Lục Tân không ngờ mọi người lại coi trọng cà phê như vậy, nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy mang cappuccino cho tôi đi!"

"Vậy tôi đi lấy đồ uống cho anh."

Người phục vụ mặc trang phục hầu gái màu đen sững sờ một lúc, sau đó thay đổi giọng nói, xoay người rời đi.

"Khoan đã……"

Lục Tân ngăn cô lại, chỉ vào ly cà phê trước mặt, nói: "Trả lại cốc này."

Người phục vụ trong trang phụ hầu gái đen quay đầu nhìn Lục Tân, trên mặt lộ ra ý cười: "Xin lỗi tiên sinh, cà phê không trả lại được nha..."

"Cô……"

Việc cà phê đắt như vậy mà không trả lại được, trong lòng Lục Tân giật giật.

Nhưng thử hãy đặt mình vào vị trí của người ta mà suy nghĩ, người ta đã nấu sẵn cho mình rồi, nếu trả lại thì người ta cũng không thể bán được, nên việc không được trả lại cũng là chuyện bình thường.

Không còn cách nào khác, anh đành thở dài nói: "Quên đi, tôi cứ uống nó vậy, mang chút đường cho tôi nhé."

Người phục vụ trong trang phục hầu gái đen nói: "Tiên sinh, cà phê này không bỏ đường đâu..."

"Nhưng tôi không thích uống đắng."

"Vậy tại sao anh không uống cappuccino đi ..."

"Vậy cô cho tôi trả lại ly này đi..."

"Cà phê không trả lại được ..."

"Vậy cô mang đường cho tôi..."

"Vậy hay là anh uống Ca..."

"Sao cô cứ nói vậy thế, không phải cô không coi trọng cappuccino đấy chứ?"

“…”

Không hiểu sao, chủ đề đột nhiên đi vào giai đoạn bế tắc.

Lục Tân nhìn người phục vụ, người phục vụ cũng nhìn Lục Tân, hai người đều tươi cười, rất lịch sự, nhưng cũng không chịu yếu thế.

Suy cho cùng, họ đều là những người có tín ngưỡng riêng.

"Tiên sinh, cà phê của chúng tôi, không cho, đường, đâu ạ..."

Nụ cười trên mặt của người phục vụ mặc đồ hầu gái đen có chút trở nên cứng ngắc, nhưng cô vẫn kiên định với ý kiến của chính mình.

"Được rồi ……"

Lục Tân cuối cùng cũng quyết định dù sao anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, việc tranh cãi với một cô gái nhỏ là không hay.

Anh đã thỏa hiệp.

Khuôn mặt của người phục vụ mặc đồ hầu gái đen lộ ra vẻ nhẹ nhõm và tán thưởng.

Sau đó Lục Tân lấy trong túi bên cạnh người ra một viên kẹo, sau đó từ từ bóc màng bọc kẹo ra, cho vào đó viên sô cô la sắp tan chảy, cầm chiếc thìa bạc bên cạnh lên, nhẹ nhàng khuấy đều cho tan hết.

"Ủa?"

Bầu không khí đột nhiên có chút trầm mặc.

Ngay bên ngoài quán cà phê, bóng dáng của em gái xuất hiện, cô đang nằm bò trên cửa kính, nhìn chằm chằm vào túi của Lục Tân.

Lục Tân lập tức nghĩ ra điều gì đó và ấn chiếc túi xuống.

Hỏng rồi, lộ mất rồi ...

Cũng vào lúc này, người phục vụ trong trang phục hầu gái đen với cầm menu cà phê trên tay, sắc mặt trở nên âm u, sau đó lại chậm rãi nở nụ cười, nhìn thấy cái tách cà phê đen trước mặt Lục Tân không còn nguyên chất nữa bởi vì đã hòa thêm sô cô la……

Cô từ từ mở khóe miệng, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp và phần nướu đỏ sậm:

"Tiên sinh, anh biết ... thưởng thức thật đấy ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận