Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1599: Gia đình ấm áp (2)

Những chuyện xảy ra tiếp theo thực sự khiến Lục Tân cảm thấy như một giấc mơ.

Anh và Số Ba đi ra khỏi nhà máy thịt, hội họp với đám người số Mười Bốn, nhưng Số Ba tỏ ra rất thờ ơ.

Lạnh lùng đưa ra địa chỉ của một nhà hàng và bảo Lục Tân đi đặt phòng lớn nhất trước và đợi ở đó.

Mình thì quay người lên lên chiếc xe thể thao màu xanh lam, một lúc sau thì biến mất.

Lục Tân, số Mười Bốn và Tiểu Thập Cửu trố mắt nhìn nhau, cũng chỉ có thể tìm tới nơi theo địa chỉ mà số Ba để lại...

"Ôi trời..."

Đây là cảm giác đầu tiên của Lục Tân sau khi đến nơi này.

Địa chỉ mà Số Ba đưa lại là một nhà hàng sang trọng cao cấp nhất ở thành phố vệ tinh này.

Phòng lớn nhất có thể chứa 20 đến 30 người và mức tiêu thụ tối thiểu là 3 ngàn tệ!

Ba ngàn...

Trong lòng Lục Tân sinh ra một cảm giác kỳ lạ, lần đầu tiên anh biết vậy mà vẫn còn có những nơi mà một bữa ăn có giá 3 ngàn tệ.

Nhưng ngay sau đó, lại khiến anh "ôi trời" thêm một lần.

Số Ba hóa ra không gạt người, thực sự dẫn gia đình của mình tới.

Cả một gia đình.

Trong đó, có một người phụ nữ dịu dàng là vợ anh ta.

Trong vòng tay của người vợ, đang bế một đứa trẻ, con của cô và Số Ba.

Bên người lại có một thiếu niên và một cô gái, là con của vợ anh ta và chồng trước của cô.

Bên cạnh là một cặp người già hiền từ, là ba vợ và mẹ vợ anh ta.

Bên cạnh bố mẹ vợ lại theo cùng một gia đình khác, đó là gia đình em vợ anh ta.

Cả nhà ngồi xuống đông đủ, sau đó Số Ba gọi người tới gọi món.

Cách gọi đồ ăn của anh ta là từ đắt đến rẻ, Phật nhảy tường 300 tệ một phần, mỗi người một đĩa.

Ngay cả vợ anh ta cũng cảm thấy hơi ngại và khuyên anh ta không nên gọi những món đắt tiền như vậy.

Nhưng Số Ba lại cười khẩy liếc nhìn Lục Tân, nói: “Không sao, là anh bạn này của anh nợ anh...

Lục Tân chỉ có thể thành thật ngồi ở ghế chính của người trả tiền, bên trái là ba vợ của Số Ba, bên phải là mẹ vợ của anh ta.

Em gái, Tiểu Thập Cửu và số Mười Bốn đều ngoan ngoãn ngồi ở mép bàn.

Dưới ảnh hưởng của năng lực ảo tưởng của Lục Tân, tất cả họ đều trông bình thường vào lúc này.

Trên người Tiểu Thập Cửu không có vết sẹo nào, nhìn chỉ là một cô bé gầy gò.

Ngay cả con dao ăn mà cô luôn thích cầm trên tay cũng bị năng lực ảo tưởng bao phủ khiến người khác không thể nhìn thấy.

Em gái cũng có cơ thể thực, mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn, trên đầu còn đội một chiếc mũ che nắng màu trắng.

Người nhà của Số Ba đều không nhìn thấy điều gì bất thường.

Trước đó, Lục Tân chưa bao giờ nghĩ rằng, các thành viên trong gia đình của Số Ba đều là những người bình thường.

Những người bình thường hơn cả bình thường.

Bình thường đến mức nghe nói Lục Tân là bạn học của Số Ba, họ đều tỏ ra hết sức nhiệt tình nắm lấy tay anh và hỏi anh hiện đang sống ở đâu và đang làm công việc gì.

Khi Lục Tân thành thật nói rằng mình là quản đốc trong một công ty kinh doanh, họ thậm chí còn khoe rằng Số Ba hiện đã là công chức, hơn nữa đã trở thành Thư ký của Sở trưởng khi còn trẻ, nhưng như vậy cũng không là gì, đều là những người được lãnh đạo đánh giá cao...

Lục Tân cũng chỉ đành nâng ly, nói rằng lúc nhỏ đã biết anh ta rất có triển vọng.

Sau đó vô ý mở khuy áo, để lộ chiếc đồng hồ 200 ngàn tệ.

Đáng tiếc là, Số Ba và người nhà anh ta hình như không nhận ra...

Nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu tiên bản thân cảm thấy hụt hẫng khi gặp đứa trẻ từ cô nhi viện.

Sự phát triển hiện tại của Số Ba dường như tốt hơn so với bản thân...

Không phải là công nhân làm vệ sinh, cũng không phải nhân viên cấp thấp, mà thực sự làm Thư ký cho Sở trưởng Sở hành chính.

Bản thân còn chưa nhận được giấy chứng nhận từ Oa Oa, anh ta đã có ba đứa con...

Tất nhiên, bản thân cũng không cần phải cảm thấy tự ti.

Tuy rằng Số Ba đã lên chức Thư ký của Sở trưởng Thành phố Khí Thủy, nhưng chưa chắc anh ta đã tham gia qua dự án một tỷ.

Ai dà...

Lục Tân lắc đầu, xua đuổi những suy nghĩ bậy bạ ra khỏi tâm trí.

Quay đầu nhìn sang Số Ba thì thấy anh ta một tay bế con, tay kia rót rượu cho ba vợ.

Cảm giác hạnh phúc và vượt trội quả thật áp đảo.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến Số Ba đang vui vẻ cùng cả nhà lúc này thực ra là một con quái vật đội lốt lợn chết, Lục Tân mơ hồ cảm thấy kỳ lạ khó tả, cảm giác khó chịu như có kiến bò trong tim mình.

Nhưng anh không nói gì cả.

Vì anh thấy sự quan tâm chăm lo cho gia đình và cách nhìn vợ của Số Ba đều dịu dàng và chân thật.

Điều này khiến bản thân với tư cách là người ngoài, dù chỉ thắc mắc thôi cũng sẽ cảm thấy rất quá đáng.

Hơn một ngàn chai rượu Mao Đài trong kho vào thời tiền văn minh được mang lên mấy chai.

Đám người ba vợ và em rể của Số Ba, dưới sự ra hiệu ngầm của Số Ba, đã liều mạng uống như không cần phải tốn tiền.

Mấu chốt là số Mười Bốn cũng hùa theo uống.

Ban đầu Lục Tân nghĩ rằng, để cậu ta uống chút đặc sản của Thành phố Khí Thủy là được rồi, dù sao cũng béo như vậy.

Điều này khiến Lục Tân rất nhanh đã cảm thấy hơi say.

Sau khi uống ba hiệp, Số Ba nháy mắt Lục Tân lên sân thượng của nhà hàng trò chuyện.

"Anh nhìn thấy chưa?"

Số Ba mặc vest và áo sơ mi trắng, miệng ngậm điếu thuốc lá sợi vàng được lấy trực tiếp từ quầy nhà hàng, bộ dạng lờ đờ nói.

Chỉ một câu đơn giản như vậy, nhưng Lục Tân hiểu rất rõ ý của anh ta.

"Nhìn thấy rồi."

Lục Tân cũng ngậm miệng điếu, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Tôi cũng có thể hiểu được, Số Ba."

"Bởi vì tôi cũng có một gia đình giống như anh, số lượng không nhiều như của anh, nhưng ấm áp và hạnh phúc hệt như của anh."

"Vì vậy, hãy chăm sóc gia đình mình thật tốt."

"Hửm?"

Số Ba quay đầu liếc nhìn Lục Tân, trong đôi mắt xám chết chóc sâu thẳm lộ ra ánh sáng kỳ dị.

"Không có chuyện gì quan trọng hơn việc chăm sóc gia đình."

Lục Tân mỉm cười nhìn anh ta, đưa tay ra và nói: "Giúp hay không là thứ yếu, quan trọng là đến thăm anh."

"Nhìn thấy anh sống tốt, tôi rất vui, Số Ba."

Số Ba hơi ngẩn ra.

Đôi mắt xám có chút chết chóc của anh ta nhìn Lục Tân thật lâu, như muốn tìm một thứ khác.

Nhưng nụ cười của Lục Tân rất chân thành, anh giơ tay và nhìn anh ta một cách nghiêm túc.

Một lúc sau, anh ta không nắm tay Lục Tân, mà đột nhiên cười lạnh một tiếng, rồi ném điếu thuốc mới hút hai lần xuống đất.

Xoay người đi vào phòng, nói: "Ăn xong bữa cơm này, thù anh giết tôi, xóa bỏ."

Lục Tân nhìn mẩu thuốc lá Số Ba giẫm tắt, hơi thất thần.

Trong lòng nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, bước nhanh theo sau: "Còn cần thêm đồ ăn không?"

"Tôi mang đủ... tiền!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận