Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 273: Đương nhiên là người tốt (2)

Khi đến tầng mười một, Lục Tân mới nhận ra vừa rồi anh tưởng mình đã xông lên tầng mười hai, nhưng thật ra là tầng mười một.

Vẫn còn dấu chân của anh trên tường, anh có thể dựa vào nó để nhớ lại lộ trình vừa rồi của mình.

Lúc này, trong căn phòng trên tầng mười một tương ứng với nhà của Tửu Quỷ, cánh cửa đang mở.

Lục Tân vừa bước vào liền nhìn thấy Tửu Quỷ mặc trang phục của bộ phận thông quan đặc biệt đang lặng lẽ hút tẩu trong phòng này, chiếc giường trong phòng ngủ đã bị xốc lên lộn xộn, dưới chăn bông là hai cái gối đã hoàn toàn bị xé nát bởi những người hàng xóm. ...

"Chuyện này là như thế nào?"

Nhìn cảnh tượng này, Lục Tân cảm thấy có chút hoang đường, anh thấp giọng hỏi.

"Đó là bức xạ từ con quái vật đó ..."

Tửu Quỷ thở dài nói: "Trong số hai con quái vật xuất hiện, đặc tính của một trong chúng hình như là có thể khơi dậy cảm xúc tiêu cực trong lòng người ra. Có vẻ như hai ngày trước chúng chưa thể tìm thấy tôi, hôm nay chúng đã thay đổi chiến lược rồi, chúng đã chọn ảnh hưởng đến những người hàng xóm của tôi. "

"Vì thế……"

Cô bày ra vẻ nhìn thấu thế sự, mỉm cười và nói, "Những người này đều đã trở thành những kẻ mất trí."

"Cảm xúc tiêu cực sao?"

Lục Tân nhíu mày nhìn đầu giường nơi Tửu Quỷ rượu đang ngồi, dưới chăn bông vốn là hai cái gối, đều bị đâm đến nát vụn, rồi anh lại nhìn xung quanh, liền phát hiện cả căn phòng này đều có chút cổ quái, bài trí giống như trong nhà của Tửu Quỷ, chỉ là đơn giản hơn rất nhiều. Có dấu vết của ai đó đột nhập ở cửa, cả căn phòng cũng trông rất lộn xộn.

Hai người cha mẹ Tửu Quỷ bị chém chết mà mình nhìn thấy lúc đó, có lẽ là hai chiếc gối này chăng?

Lục Tân nghĩ thầm rồi hỏi: "Vừa rồi hàng xóm vào nhà cô là sao?"

"Cũng là đạo lý tương tự thôi..."

Tửu Quỷ rượu bật cười, bắt chéo chân, thản nhiên cười nói: "Mọi người sống trong cùng một tòa nhà nên kiểu gì chẳng có những điểm giao nhau, vì vậy tự nhiên có những điểm không hài lòng với nhau, tuy bình thường mọi người đều ở chung rất ổn, Nhưng khi mặt tối của họ được gợi lên thì đương nhiên cũng sẽ có những người bình thường bất mãn với gia đình tôi chạy đến nhà tôi gây sự.”

"Những người bất mãn với gia đình của cô..."

Lục Tân nhớ đến cảnh nhìn thấy một đoàn người xếp hàng tiến vào, không khỏi nói: "Quan hệ xã giao của nhà cô..."

"Nhà tôi có quan hệ tốt với mọi người nhất tòa nhà này đó..."

Tửu Quỷ cười giải thích một câu, trên mặt lộ ra vẻ không có vấn đề gì, thở dài nói: "Tiểu Ngô và Tiểu Vương đều là giáo sư đại học, anh cũng biết, bây giờ mấy ngành nghề như giáo sư và bác sĩ được đãi ngộ rất tốt, cộng thêm hai người họ tính cách cũng tốt, bình thường bất kể ai có việc gì, chỉ cần họ tìm đến thì không ai họ không giúp đỡ, họ vẫn rất có uy tín trong lòng hàng xóm ... "

"Nhưng mà, ai ngờ được là có nhiều người bất mãn với họ trong lòng như vậy chứ ..."

"Tất nhiên rồi……"

Cô cười như thể an ủi: "Hai con quái vật tinh thần đó đến tìm tôi, ý chí của chúng cũng ảnh hưởng ít nhiều đến hành vi của những người này, có thể nói, những người hàng xóm này bình thường có thể có ý kiến gì đó, nhưng không đến mức ... đáng sợ như vậy! "

Nghe cô nói với một giọng điệu rất thoải mái, nhưng Lục Tân vẫn có thể cảm nhận được rằng cô thực ra cũng có chút suy sụp.

Tuy nói ý chí của con quái vật tinh thần kia đã ảnh hưởng đến những người hàng xóm của cô, khiến phản ứng của họ trở nên mạnh mẽ hơn một chút, nhưng có một điều không thể thay đổi, đó là chỉ khi trong lòng họ vốn dĩ đã ẩn giấu oán niệm với cha mẹ Tửu Quỷ, nên mới có thể bị điều khiển.

Vì vậy, nhiều người hàng xóm bình thường tỏ vẻ rất ôn hòa, thậm chí thân thiện, nhưng thực ra trong lòng lại che giấu ý muốn giết mình ...

... Loại chuyện này khiến người ta cảm thấy rất khó chấp nhận.

Trong khi Lục Tân đang suy nghĩ về điều đó, Tửu Quỷ lại buông xuống rất thoải mái, cô cười nói "Nhưng may mà, tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước."

Cô vừa nói vừa chỉ vào căn phòng và nói: "Đây là căn phòng tôi đã chuẩn bị sẵn, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."

"Tôi có thể bóp méo cảm quan của những người xung quanh, để họ nhìn, nghe, thậm chí là chạm vào những thứ giả dối, nhưng có những thời điểm, những thứ hoàn toàn giả dối có thể không thực sự đánh lừa được đối thủ, vì vậy, lấy căn phòng này làm căn cứ, rồi bóp méo nhận thức của họ, sẽ dễ dàng hơn chút. Khi mà gặp một cuộc tập kích của kẻ thù, tôi sẽ làm sai lệch nhận thức của họ và đến căn phòng này. "

"Bởi vì bản thân cách bài trí của căn phòng này cũng có phần giống với nhà của tôi, nên hiệu quả thực sự sẽ càng tốt hơn."

Vừa nói, cô vừa nhìn ra ngoài cửa: "Hàng xóm trong tòa nhà không sao cả, bọn họ vẫn luôn nằm trong phạm vi năng lực của tôi, tất cả những việc bọn họ làm vừa rồi thật ra đều là giả, sẽ không thật sự tự mình làm tổn thương chính mình trong lúc hỗn loạn như vậy."

Nói xong cô cười nhẹ, gõ một chút đầu tẩu rồi nói: "Tỉnh lại bọn họ cũng chỉ coi như là một cơn ác mộng mà thôi!"

Nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy, Lục Tân nhận ra Tửu Quỷ thực sự rất mạnh.

Trong khi đánh lạc hướng hai con quái vật tinh thần, cô còn lo cho tất cả những người hàng xóm.

Để bọn họ trút bỏ những cảm xúc tiêu cực mà không làm tổn thương ai, tránh cho sau khi tỉnh lại hối hận cũng đã muộn.

Nhưng mà, phải nói là dẫu vậy thì những dấu vết để lại trong tòa nhà này vẫn khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.

Nghĩ đến cảnh tượng điên cuồng vừa nhìn thấy, một lúc sau, anh mới khẽ thở dài nói:

"Chỉ bằng ảnh hưởng của quái vật, con người có thể trở nên điên cuồng như vậy sao?"

"Ha ha."

Tửu Quỷ liếc Lục Tân: "Anh bi quan quá đấy chàng trai..."

"Những cảm xúc tiêu cực đó đều là thật, nhưng chúng thường được che giấu rất sâu, bị con quái vật này dẫn ra thôi."

Lục Tân nhíu mày: "Tòa nhà này không có người tốt sao?"

"Anh lại bi quan nữa rồi!"

Tửu Quỷ bày ra vẻ mặt nhìn thấu thế sự, mỉm cười nói: "Một người bình thường có thể che giấu cảm xúc thì không được coi là người tốt hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận