Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 210: Đây là một lời nguyền (1)

Nếu để cha xuất hiện, rất có thể ông ấy sẽ trở thành “quân bài trùng” với Tần Nhiên, khiến cho tất cả người trong thị trấn bị ô nhiễm chỉ trong một thời gian ngắn.

Hay là cũng có thể cho em gái thêm đồ ăn vặt, dù sao lần trước cô cũng đã ăn hết một bộ phận của nguồn ô nhiễm số 041.

Nhưng lần này Tần Nhiên không giống như sự kiện ô nhiễm đặc biệt số 041, nếu để em gái ăn cũng không chắc cô có thể tiêu hóa nổi.

Một điều nữa là lần trước em gái chỉ hù dọa nguồn ô nhiễm đặc biệt kia mà không phải tiêu diệt nó.

Nhưng lần này, kết quả mà Lục Tân muốn chính là tiêu diệt tận gốc!

Phải đảm bảo anh ta không thể sống lại được, tiến độ công việc phải đạt tới 100%!

Nếu vậy chỉ có mình anh xử lý được…

Đối mặt với nguồn ô nhiễm đang không ngừng phát triển, Lục Tân cũng không cảm thấy quá hồi hộp.

… Hoặc là nếu có, thì cũng không mãnh liệt đến vậy!

Bây giờ trong đầu anh chỉ nhớ lại những kiến thức liên quan đến xử lý nguồn ô nhiễm đặc biệt mà anh đã học được từ Trần Tinh, hơn những không hiểu tại sao trong đầu anh lại dần hiện ra một câu nói: “Đối diện với những chuyện điên cuồng thế này, lý trí chính là ưu thế duy nhất của con người!”

Đây là lời của Trần Tinh, và Lục Tân cảm thấy rất đúng.

Cho nên trong lúc anh đang vội né tránh số lượng người dân thị trấn xông lên tìm anh báo thù mỗi lúc một nhiều, trong đầu nhanh chóng tìm ra quy luật trong chuyện này, anh muốn thông qua những gì mình đã trả qua lần trước để tìm được mấu chốt của sự kiện này.

“Mở đầu cho sự kiện ô nhiễm đặc biệt số 041 lần trước chính là Thôi Vượng giết chết Tần Nhiên, sau đó anh ta biến thành Tần Nhiên.”

“Nói đúng ra là anh ta bị Tần Nhiên ô nhiễm, sau đó biến thành Tần Nhiên.”

“Cho nên khi mình vào công ty vận chuyển Bốn Phương điều tra, thì lại xuất hiện hai Tần Nhiên.”

“Một người đang làm việc ở công ty vận chuyển Bốn Phương, qua biểu cảm cuối cùng trước khi chết của anh ta thì khi đó anh ta chẳng hề hay biết gì cả, thì thậm chí anh ta còn cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, làm nghề vận chuyển ngoài hoang dã để kiếm tiền… Rồi khi đó anh ta tự xây dựng nhận thức cho rằng mình là Tần Nhiên, là một người được sinh ra ngoài hoang dã, rồi sau đó vào thành phố Vệ Tinh sống…”

“Đây là ký ức giả, hay là một phần ký ức thật của Tần Nhiên?”

“Vào lúc đó, thì một Tần Nhiên khác, hoặc có thể nói Tần Nhiên thật đang nằm dưới đáy hồ ở thành phố Vệ Tinh số 2, đồng thời dựa theo quy luật thì những người đến gần hồ bị ô nhiễm sẽ bị ô nhiễm, từ đó trở nên căm thù Tần Nhiên…”

“Đối tượng mà họ căm thù chính là Tần Nhiên bình thường ở công ty vận chuyển Bốn Phương...”

“Vậy thì...”

Lục Tân suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy có vô số tin tức đang quay cuồng trong đầu mình đến mức sắp nổ tung.

Đột nhiên anh cảm thấy nhớ Hàn Băng da diết.

Nếu như có cô ta ở đây thì anh sẽ không cần vừa phải chiến đấu vừa phải suy nghĩ những chuyện phức tạp như vậy.

“Nếu bị người khác giết chết sẽ biến thành nguồn ô nhiễm.”

“Sau đó sẽ gây ô nhiễm cho những người xung quanh, hơn nữa khiến họ biến thành một phần của mình, vậy đó chính là năng lực của Tần Nhiên…”

“Nếu là như thế thì tại sao lại xảy ra chuyện đám người bị ô nhiễm đi tìm Tần Nhiên báo thù?”

Tuy rất nhớ nhung quãng thời gian được Hàn Băng giúp đỡ phân tích tin tức, nhưng bây giờ không có Hàn Băng, Lục Tân chỉ có thể tự động não mà thôi.

“Tại sao tốc độ ô nhiễm của Tần Nhiên lần này lại tăng nhanh như vậy?”

“Vì sao gần như không có khoảng thời gian chờ?”

Càng lúc càng có nhiều thông tin và câu hỏi xoay vòng trong đầu Lục Tân, khiến Lục Tân có cảm giác đầu mình sắp biến thành một đống bùn nhão, đến giới hạn gần như muốn nổ tung, mà trong lúc này anh gần như anh không có thời gian suy xét đến việc chiến đấu, nhờ có em gái giúp đỡ anh tránh khỏi những người dân thị trấn tìm đến anh “báo thù”. Hơn nữa cô cũng biết rõ ẩn tình, vì thế không giết những người dân này.

Sau đó, khi Lục Tân có cảm giác đầu mình đã không chịu đựng nổi nữa, đột nhiên mẹ mỉm cười nói:

“Tại sao cứ phải khăng khăng đây là năng lực của anh ta chứ?”

Đôi mắt bà hơi tỏa sáng rực rỡ xinh đẹp, dịu dàng nhìn Lục Tân: “Vì sao không phải là cái giá mà anh ta phải trả?”

Lời của mẹ làm cho não của Lục Tân lóe sáng.

Vào lúc này, dường như anh đã tìm ra được đầu mối của nỗi băn khoăn trong lòng, mọi chuyện dần trở nên rõ ràng.

“Đúng vậy, mỗi sự kiện ô nhiễm đều có quy luật và tính chất vấn đề…”

“Chỗ phức tạp của sự kiện ô nhiễm số 041 nằm ở cách anh suy luận…”

“Nếu như sự kiện ô nhiễm số 041 không chỉ là một sự kiện, mà là hai cái thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận