Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 142: Quái vật méo mó (2)

Đó là một nửa cơ thể bị nó vứt bỏ, chỉnh thể này có vẻ cùng loại với nó.

Nhưng thoáng nhìn qua, con quái vật tinh thần dưới chân Lục Tân lại méo mó và khủng khiếp khác thường. Cũng được ghép lại từ vô số khuôn mặt giống nó, nhưng mỗi khuôn mặt đều quái đản đến mức khiến người khác phát cuồng, giống như những bức tranh trừu tượng.

Ở vị trí đôi mắt thì lại là cái mũi, còn ở chỗ phải là cái mũi thì cố tình lại là cái miệng.

Vô số bức tranh mặt người trừu tượng hợp thành một con quái vật trừu tượng thật lớn, tất cả các đôi mắt đều đồng loạt nhìn về phía nó.

“Hì hì, con quái vật này ngu thật…”

Bên tai Lục Tân vang lên tiếng cười của em gái, nghe rất là vui vẻ.

Thật ra lúc này anh mới thật sự hiểu rõ, không chỉ con quái vật ô nhiễm tinh thần này, mà cô còn biến cả phần cơ thể bị con quái vật ô nhiễm tinh thần chủ động vứt bỏ vì năng lực ô nhiễm của cô làm cho méo mó quái dị thành món đồ chơi của mình.

Dưới ánh trăng máu, hai con quái vật đang gào rống với nhau.

Sau đó trên mặt Lục Tân nở một nụ cười, nhẹ nhàng giơ hai tay lên, giống như đang lướt trên phím đàn dương cầm vô hình.

Con quái vật tinh thần méo mó dưới chân anh đột nhiên như phát điên, vô số khuôn mặt đồng thời gào thét rồi bò nhanh về phía trước.

“Xẹt xẹt xẹt...”

Âm thanh giống như vô số luồng điện va chạm vào nhau.

Hai con quái vật tinh thần này đâm mạnh vào nhau, cấu xé lẫn nhau.

Ở trong mắt người ngoài, họ chỉ cảm thấy dường như bầu không khí có một quả bom vô hình phát nổ.

Không khí xuất hiện từng đợt sóng hỗn loạn, giống như bị lửa nóng thiêu đốt, khiến cho không khí dao động tạo thành khúc xạ ánh sáng.

Trên phần đất trống đột nhiên xuất hiện một cái hố to, bị một sức mạnh không thấy rõ đánh mạnh làm mảnh vụn bay tán loạn hình thành một khe nứt thật sâu. Bùn đất giống như nước sôi nổi lên những cái bong bóng càng lúc càng to.

Cảm giác rung lắc nhẹ nhưng lại vô cùng rõ ràng, những làn sóng lan lan ra khắp nơi rất xa.

Ánh trăng máu chiếu rọi xuống, thỉnh thoảng phác họa nên bóng hình méo mó của hai con quái vật khổng lồ.

Chúng nó chiến đấu với nhau rất hung tàn nhưng lại chẳng có tiếng động nào, tạo ra một cảm giác đồ sộ khác lạ.

“Có gì đó không ổn…”

Bên ngoài Thanh Cảng, trên nóc tòa nhà xa xôi. Người đàn ông để râu quai nón, đầu đội mũ Beret, hoặc có thể nói là “Tần Nhiên”.

Nhìn những làn sóng có vẻ bắt đầu trở nên hỗn loạn, anh ta từ từ nhíu mày lại.

“Bây giờ vẫn còn chưa đạt đến lượng cấp tinh thần dự định, thế mà đã bắt đầu mất ổn định rồi sao?”

“Chỉ là một quả bom thí nghiệm mà thôi!”

Người đàn ông mặc tây trang đỏ cười nói: “Đại ca đừng căng thẳng quá, cần tôi quan sát qua rối gỗ xem sao không?”

Tần Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Xem thử đi, nhưng chỉ liếc mắt thử một lần, rồi lập tức cắt đứt liên hệ ngay.”

“Anh đúng là lo lắng quá rồi!”

“Tôi không nghĩ có ai đủ năng lực có thể ngăn cản bom tinh thần phát nổ…”

Người đàn ông mặc tây trang màu đỏ cười cười, sau đó quay mặt về thành Thanh Cảng, nhẹ nhàng giơ tay trái lên giật nhẹ một đầu sợi chỉ.

Thanh Cảng, thành phố Vệ Tinh 2, tường thành phía Nam.

Trong khung cảnh như rơm rạ, đám người đứng lẳng lặng ngây như tượng, đột nhiên có một sợi chỉ bị giật nhẹ.

Sau đó người này hơi chớp mắt một chút.

Gã đứng trong đám người bất động, quay đầu một cách cứng ngắc nhìn về phía Lục Tân.

Trên chiến trường này, Bích Hổ và đội quân tuần tra thành phố đều đã rút đi, đến cả Trần Tinh cũng đã ra lệnh tắt thiết bị theo dõi.

Nhưng vẫn có rất nhiều người đang ở âm thầm quan sát chiến trường này, ghi chép lại tất cả những thay đổi.

Có một người đàn ông trốn dưới một cánh cửa bí mật ở phía dưới tường thành, cầm máy quay phim ghi lại tất cả.

Ở trên tầng lầu cách đó mười mấy ki-lô-mét, có một người phụ nữ dùng kính viễn vọng quan sát trận chiến này.

Còn có một người ánh mắt chẳng có tiêu cự, ngồi lẳng lặng trên ghế sô pha trong một căn phòng bị đóng kín ở thành phố vệ tinh 2.

Anh ta ngồi trên sô pha, nhưng ánh mắt giống như đang nhìn xuống từ trên bầu trời thành phố.

Lúc trước Lục Tân đã nói, yêu cầu những người khác rời khỏi chiến trường.

Không được nhìn trộm, không được tiếp cận, không thể quay hình.

Nhưng trong lúc Lục Tân toàn lực đối phó con quái vật tinh thần, vẫn xuất hiện rất nhiều ánh mắt ngoài sự cho phép.

Mẹ lẳng lặng đứng ở chỗ cũ mỉm cười nhìn Lục Tân đối phó con quái vật tinh thần kia.

Bà lấy một cây kéo trong cái túi xách nho nhỏ tinh xảo của mình ra.

Bên tai tất cả những người đang quan sát, bỗng nhiên vang lên một tiếng “răng rắc” thanh thúy.

Đó là tiếng động thứ gì đó bị cắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận