Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1101: Oa Oa hoảng sợ (2)

“Con nhớ rõ, căn nhà này là do chúng ta đi thuê về đúng không?”

Anh theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua cha và em gái mình đang tò mò ngồi bên kia, Lục Tân hơi hơi nhíu chặt lông mày.

Cha và em gái anh hai mặt nhìn nhau, dường như cũng rất mơ hồ.

Không thể trông cậy vào hai người bọn họ được.

Khi tiến vào trong căn nhà sinh sống đã trôi qua rất lâu rồi, Lục Tân cũng không chắc chắn anh chuyển vào đây như thế nào, nhưng ngẫm thì đã biết, mức độ cuộc sống của cả nhà anh trong những năm ở đây vẫn luôn rất kém, mấy năm trước nghèo đến mức ngay cả một cái đùi gà cũng không được ăn, làm sao có thể mua nổi nhà ở chứ?

Càng không cần phải nói, là mua hết toàn bộ tòa nhà này.

Có điều, sau khi cẩn thận ngẫm lại, căn nhà này dường như thật sự rất là kỳ quái.

Lục Tân còn nhớ rõ, anh đã bắt đầu dùng tiền lương của mình để nuôi dưỡng gia định từ rất sớm rồi, thế nhưng lúc đầu tiền lương của anh thực sự không nhiều lắm, sau khi giúp đỡ trại trẻ mồ côi xong thì cũng không còn dư lại bao nhiêu tiền cả, rất nhiều lần đều đã chậm trễ việc trả tiền điện và tiền nước, chỉ là anh chưa từng thấy tòa nhà này cắt điện hay cắt nước gì nhà anh…

“Thùng thùng…”

Anh gõ gõ vào đầu mình, tiếng vang có chút nặng nề.

Có một số việc thực sự không nên nghĩ sâu xa vào, một khi hồi tưởng xa xôi hơn, thì sẽ phát hiện bản thân mình không nhớ rõ.

Trong lòng anh ôm theo mối nghi hoặc này, anh cầm lấy điện thoại cơ, muốn gọi điện thoại lại cho mẹ, lại phát hiện ra mình không lưu dãy số kia.

Anh muốn nhấn một dãy số khác, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, dường như mẹ anh không hề có điện thoại tùy thân.

Vấn đề này đột nhiên có chút đau đầu, chẳng lẽ bản thân anh thực sự phải sửa chữa cả tòa nhà này hay sao?

Sau khi rối rắm một hồi lâu, Lục Tân mới đành phải đưa ra quyết định.

Mẹ anh trước giờ luôn là người cẩn trọng, cho nên kế hoạch mà bà ấy để lại chắc chắn không có sai sót đâu.

Nói cách khác, quả thực là bà ấy muốn chỉnh lý lại toàn bộ tòa nhà này, vậy thì dù bản thân mình có đi tìm bà ấy để xác nhận lại, cũng không có ý nghĩa gì, cũng không thể nào trong lúc bà ấy nghiêm túc bảo anh đi trang trí lại tòa nhà này, bản thân anh lại lấy lý do không biết tòa nhà này là của anh mà từ chối tiêu món tiền này được đúng không?

Dù sao thì anh cũng là người trong tài khoản ngân hàng có cả ngàn tỷ, sắp tới sẽ còn có thêm mấy tỷ chuyển vào trong tài khoản của anh nữa cơ.

Xe cũng có mấy chiếc đang đỗ ở dưới lầu kìa!!

Trang trí thôi, một tòa nhà mục nát, trang trí toàn bộ thì có thể tốn bao nhiêu tiền đâu chứ?

Suy nghĩ như vậy, Lục Tân đưa ra quyết định, ngày mai cứ đi tìm hiểu trước một chút đã, rồi mới bắt đầu ra tay trang trí lại tòa nhà này.

Mắt thấy thời gian cũng đã không còn sớm, Lục Tân nghỉ ngơi một hồi, sau đó thì nấu một nồi mì gói và đồ hộp còn dư lại mà anh mang một đường từ thành phố Hắc Chiểu về đây lên, cùng nhau ăn với cha và em gái anh, sau đó thì đi vào bên trong phòng ngủ của mình, chậm rãi ngồi xuống.

Ngồi ở trước cái bàn làm việc cũ nát của mình, anh lấy tất cả những thứ đồ nằm trong cái túi đen của mình ra.

Trong túi là một đống đồ vật lung tung rối loạn.

Có súng, có bật lửa, có bút máy, còn có khối Rubik, lá bài poker, sô cô la, cùng chiếc mặt nạ với những gạch trắng đen đan xen nữa.

Vào thời điểm lấy ra, khối Rubik và lá bài poker vừa lúc đang đè ở trên cái mặt nạ kia, cũng không biết có phải là ngày thường lúc anh hành động các loại đồ vật va chạm vào với nhau hay không, trên bề mặt của cái mặt nạ kia xuất hiện mấy vết xước cùng hoa văn đè, thoạt nhìn như là những dấu vết được tạo ra bởi góc cạnh của khối Rubik cùng lá bài poker bên cạnh.

“Hửm?”

Lục Tân có chút kinh ngạc, nhìn cái mặt nạ này mới chợt nhớ ra, đây không phải là mặt nạ của vị tổ trưởng Long kia hay sao?

Đã nói là chỉ nhìn một chút thôi rồi trả lại cho người ta, vậy mà lại quên mất.

Lần sau đưa trả cho anh ta thôi…

Suy nghĩ như thế, anh cầm chiếc mặt nạ lên, đánh giá tỉ mỉ một hồi, trên mặt dần dần lộ ra mỉm cười.

Mắt kính, khối Rubik, lá bài poker, mặt nạ, bản thân anh đã có đến bốn loại vật phẩm ký sinh rồi.

Thanh Cảng lớn như vậy, hẳn là sẽ còn rất nhiều những vật phẩm ký sinh khác chứ?

Theo những gì mà anh biết, thì có hộp nhạc khiêu vũ mà anh đoạt được khi đối kháng với đại giáo chủ của Giáo hội Khoa học và Công nghệ, những mảnh vụn của Bảo tàng Tai Ách, hiện tại đang nằm ở trong cái hộp ở trong tay của Tửu Quỷ, có lẽ khi tới thời điểm cần thiết, bản thân anh có thể mượn dùng một chút nhỉ?

Nói như vậy, thật ra bản thân anh cũng không cần lo lắng thái quá.

Suy nghĩ về những vấn đề này, anh thu những đồ vật về lại chỗ cũ, khóe miệng lạnh lùng hơi mím một chút.

Trên lớp pha lê bóng loáng, vừa lúc chiếu ra dáng vẻ lúc này của anh, hai khuôn mặt đối chiếu lẫn nhau, hoàn toàn nhất trí.

“Tất cả những điều này rồi sẽ có kết quả thôi.”

Anh lầm bầm lầu bầu, sau đó lăn lộn lên trên giường, lẳng lặng tiến vào giấc ngủ.

Mặt Trăng Đỏ lẳng lặng xuất hiện ở trên không trung của thành phố, chiếu sáng thành phố vệ tinh số hai của tòa Thanh Cảng.

Cũng đồng thời chiếu sáng tòa nhà cũ kỹ này.

Không biết đã trôi qua bao lâu, ánh sáng của Mặt Trăng Đỏ hơi hơi trở lên vặn vẹo, kỳ dị ở trước tòa nhà cổ kính này.

Giống như những sợi tơ đan chéo vậy, dần dần biến thành dáng vẻ của một cô gái.

Cô bé là hình ảnh được cấu thành từ tinh thần thể thuần khiết, nhưng vẫn cứ giống giống với bản nhân cô bé vậy, mặc một chiếc váy màu đen thật dài, trong tay cầm một chiếc dù bung, ngũ quan hoàn mỹ, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như là tinh linh vậy, hoàn toàn không có trọng lượng, lẳng lặng phập phồng ở trong không khí.

Oa Oa.

Kế hoạch thiên quốc ở Thanh Cảng vẫn luôn được lặng lẽ đẩy mạnh, sức mạnh tinh thần của cô bé đã được đan chéo trong toàn bộ thành phố này rồi.

Cô bé có thể sử dụng sức mạnh tinh thần của mình để đan chéo ra một bản thân khác, xuất hiện ở trong mỗi một chỗ nào đó ở trong thành phố này.

Điều này làm cho cô bé cảm thấy rất vui vẻ, chỉ tiếc là người đó lại không biết.

Thời điểm ban ngày, khi anh vừa mới trở về, cô bé đã biết, cho rằng anh sẽ qua đây thăm mình, nhưng anh lại không có tới.

Vì thế, cô bé bèn tự mình đi tới đây.

Tinh thần thể uyển chuyển nhẹ nhàng bay ở trong không trung, cô bé nhẹ nhàng đến gần với tòa nhà cũ này, trong thành phố này, cô bé có thể cảm nhận được sự tồn tại của bất cứ một người nào, bao gồm cả anh, người vừa trở về lúc ban ngày, nhưng sau khi anh tiến vào bên trong tòa nhà này, cô bé lại phát hiện bản thân mình không cảm nhận được anh nữa.

Có điều, cô bé rất chắc chắn anh đang ở bên trong.

Ôm theo ý nghĩ như vậy, cô bé chậm rãi đến gần một cánh cửa sổ của tòa nhà, dán vào lớp pha lê, nhìn vào bên trong.

Cô bé muốn nhìn thấy anh đang ngủ say ở bên trong, sau đó gõ cửa sổ một chút, để anh mở cửa cho mình.

Thế nhưng khi cô lại gần cửa sổ, cũng theo đó mà mở ra một khe hở ở bức màn, nhìn vào bên trong, cô bé lại thấy nao nao.

Sau đó, cô bé không khỏi lùi về phía sau mấy mét, vẻ mặt có chút mê mang.

Loại biểu cảm mê mang mơ hồ kia dần dần nảy sinh biến hóa.

Khi Oa Oa hiểu ra đó là cái gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lần đầu tiên xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận