Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 148: Ai chịu trách nhiệm (2)

Lục Tân khẽ gật đầu, dập tắt điếu thuốc mới hút hai hơi, lần nữa đặt lại vào hộp.

Quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy sau khi đội viên của tiểu đội chi viện vào cuộc cũng đã kéo một đường ranh giới thật dài, chia những người đang kinh hoảng còn may mắn còn sống sót với đám thi thể dưới đất ra. Hơn nữa, ở phía đám người sống, còn có người đang cầm loa lớn không ngừng nói chuyện với bọn họ, cố ý hấp dẫn sự chú ý của đám người này sang một hướng khác.

Phía thi thể thì vừa có người vào đó để kiểm tra xem còn người sống hay không, vừa cầm bộ đàm nói gì đó.

Lục Tân nghe được, trong giọng nói của bọn họ, có những chữ như "xe vận tải", "xe cẩu".

Điều này khiến lòng anh không khỏi run lên.

Thậm chí, anh còn theo bản năng không muốn nhìn những thi thể đầy đất kia, bởi vì trong lúc nhất thời, anh thậm chí còn chẳng tính ra nổi số người.

Vậy mình cũng coi như thành công rồi mà...

Dù sao, mình đã cứu được hơn một nửa số người rồi.

Nhưng mà, một nửa đã chết đi kia thì sao?

Bọn họ đang lẳng lặng nằm ở nơi đó, không có một chút sức sống, tựa như là một đống hình người phế vật vậy.

Trong nháy mắt, Lục Tân cảm giác bị cảnh tượng trước mắt khiến cho hai mắt đau nhói.

Bây giờ, dưới tường cao này, có nhiều người chết đi như thế, vậy cộng thêm trong những khu vực bỗng nhiên bộc phát tính ô nhiễm thì sao, những người kia bởi vì chịu ảnh hưởng "hoa hồng" mà chết, bởi vì chịu ảnh hưởng của cuộc hỗn loạn này mà chết, thậm chí, còn có nguyên nhân vì những người Tần Nhiên kia nữa, lúc cướp đoạt bức tranh, bị hoả lực hạng nặng của bọn họ lan đến gần, cho nên chết thảm...

... Đây phải cần bao nhiêu người?

"Vậy nên, bây giờ có đầu mối không?"

Lục Tân thở sâu một hơi, thấp giọng hỏi Hàn Băng trong điện thoại: "Sao trận hỗn loạn này lại xuất hiện?"

"Bây giờ đang có chuyên gia điều tra những chuyện này, nhưng vẫn còn chưa trình báo cáo đến!"

Giọng nói của Hàn Băng cũng hơi trầm một chút, bảo rằng: "Có điều, dựa vào tình báo hiện nay của chúng tôi, chuyện này nhất định có liên quan đến giáo hội khoa học kỹ thuật và đoàn kỵ sĩ bên ngoài thành phố. Ngoại trừ việc bọn họ cướp đi bức tranh thần bí kia ra, chúng ta vẫn còn không biết mục tiêu khác của bọn họ là gì, nhưng có thể khẳng định, ngoại trừ cướp đoạt bức tranh ra, nhất định bọn họ vẫn còn mục đích, hơn nữa..."

"... Có lẽ bọn họ đã hoàn thành mục tiêu rồi!"

"Vì mục tiêu nào đó của mình, nên đã hại chết nhiều người như vậy à?"

Lục Tân xoa mặt mình một cái, nói: "Tổng bộ sẽ giải quyết chuyện này thế nào?"

"Nhiệm vụ chủ yếu của bộ thanh lý ô nhiễm đặc biệt chúng ta chính là thanh lý ô nhiễm, bây giờ chúng ta đã hoàn thành công việc của mình rồi."

Hàn Băng nói khẽ: "Mà đối sách tiếp theo nhằm vào đoàn kỵ sĩ, là chuyện của bộ phòng thủ thành phố bên kia, còn không biết bọn họ sẽ sắp xếp thế nào nữa. Dưới tình huống bình thường, cho dù đối phương đã rời khỏi thành phố vệ tinh thì cũng sẽ sắp xếp nhân viên liên quan tiến hành đuổi bắt. Có điều, lần này hỗn loạn mà đối phương gây ra thật sự quá lớn, hành động cũng rất nhanh, không biết có thành công lần theo dấu vết hay không."

"Nhưng có thể yên tâm, từ kinh nghiệm trước kia mà xem, cho dù có lần theo dấu vết thành công hay không, nhất định Thanh Cảng đều có phản ứng."

"Dù sao..."

Giọng nói của Hàn Băng dừng một chút, truyền ra hơi ngưng trọng: "Cũng nên có người phải chịu trách nhiệm vì những con người đã mất mạng bên trong cuộc hỗn loạn này!"

"Đúng vậy..."

Lục Tân quay đầu, nhìn về phía ngoài thành phố, sắc mặt có vẻ hơi kỳ dị.

Em gái ở bên cạnh anh cũng đang quay đầu nhìn về phía ngoài thành phố, không biết đang suy nghĩ gì, con mắt hơi tỏa sáng.

Hôm nay chẳng biết mẹ đã đi đâu nữa.

Lát sau, giọng nói của Lục Tân mới vang lên: "Chết nhiều người như vậy, nhất định là phải trả giá thật lớn..."

Ánh mắt của anh nhìn về phía ngoài thành, có một loại bình tĩnh đến kỳ lạ.

Không giống như là đang phụ họa nói chuyện phiếm, mà giống như đang tự thuật lại sự thật:

"Cho dù bọn họ là ai, cho dù bọn họ đến từ đâu, và chạy trốn đi đâu nữa!"

Hàn Băng lập tức trầm mặc.

Loại an tĩnh này của Lục Tân, trái lại khiến cho cô ấy có một cảm giác lo lắng.

"Nói rất hay đấy..."

Ngược lại, ở bên cạnh Lục Tân có một tiếng vỗ tay nhẹ nhàng truyền đến, nụ cười của mẹ tinh xảo mà mê người.

"Nhưng sau khi xử lý công việc này xong, con phải về nhà sớm đó..."

Bà nhẹ giọng cười, nói với Lục Tân: "Bây giờ cha con đang nổi giận, nồng nặc thuốc súng đấy."

"Mẹ thấy, lần này chúng ta phải cân nhắc mở một cuộc họp gia đình rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận