Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 161: Xin đi công tác (2)

"Ba trăm vạn?"

Lục Tân hơi giật mình, hơn nữa cảm xúc giật mình này cũng là chân thật.

"Đúng vậy."

Hàn Băng đáp lại một cách rõ ràng và nhu hoà: "Đây là con số được tổng hợp ra dựa vào đẳng cấp năng lực của bọn họ, thế lực sau lưng và những tổn hại bọn họ tạo ra, vân vân... đối với thành phố vệ tinh 2. Treo thưởng và truy nã tương tự thế này ở liên minh rất nhiều."

"Bình thường, ý nghĩa thực tế của con số này cũng không cao, đây chỉ đại biểu cho một thái độ."

"Thấp hơn một vạn thì có thể chỉ phạm vào một vài vấn đề, đại biểu cho người bị truy nã đã làm trái luật của thành phố cao tường của chúng ta."

"Cao hơn một vạn, thấp hơn mười vạn thì nói rõ là thành phố cao tường không chào đón bọn họ nữa."

"Cao hơn mười vạn, thấp hơn trăm vạn, biểu thị rằng thành phố cao tường rất phẫn nộ với chuyện đó, thái độ cũng rất chân thành."

"Cao hơn trăm vạn, thì đại biểu cho... Bọn họ đã chạm đến giới hạn thấp nhất của thành phố cao tường, nhất định sẽ đòi mạng của họ!"

Hàn Băng nói rồi, hơi dừng một chút rồi mới nói tiếp: "... Đương nhiên, cũng không có cách nào định ra giá treo thưởng quá cao, bởi vì lúc trước từng xuất hiện việc có người bị phần thưởng kếch xù kia hấp dẫn, bởi vậy nên cố ý thao túng một số người phạm phải sai lầm lớn, sau đó dẫn đến sự cố treo thưởng..."

"Những chuyện tương tự không thể nào trở thành kinh doanh được!"

"Hoá ra, còn có nhiều thứ phải chú ý như vậy."

Lục Tân trầm mặc một hồi, trong lòng yên lặng nghĩ đến: "Chẳng qua, thật ra một trăm vạn cũng rất cao mà..."

Mà sau khi Hàn Băng giải thích xong, lại nói: "Ngoài ra, đối với vấn đề trợ cấp của đơn binh, trong sự cố ô nhiễm đột phát cỡ lớn lúc trước, anh đơn binh giải quyết sự cố của cửa hàng Vạn Chúng, thù lao sẽ tính theo xử lý nguồn ô nhiễm đặc biệt cấp hai. Mà xử lý nguồn ô nhiễm đặc biệt số 094 thì sẽ tính theo xử lý nguồn ô nhiễm cấp ba, cộng thêm những thù lao khác vân vân..."

Dường như cô ấy cũng biết tính cách của Lục Tân, lúc nói đến những chuyện này rõ ràng là kỹ lưỡng hơn một chút.

Hơn nữa, giọng điệu cũng tương đối nhẹ nhõm.

"Những chuyện này không quan trọng."

Nhưng Lục Tân bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, cắt ngang cô ấy.

"Vậy?"

Dương như, Hàn Băng có hơi kinh ngạc, đối với anh đơn binh mà nói, những thứ này thế mà không quan trọng?

Ngay cả giọng nói của cô ấy, cũng hơi căng thẳng: "Nếu như anh đơn binh có những ý kiến nào khác thì đều có thể nói với tôi."

"Không có không có..."

Lục Tân vội giải thích: "Chủ yếu là bây giờ tôi đang vội là chuyện khác, không có thời gian tằn tiện hoá đơn, để tránh việc bỏ sót gì đó, cho nên, tôi cảm thấy hay là chờ sau khi tôi trở về rồi cùng nhau đối chiếu tính toán, vậy sẽ tốt hơn..."

"Những chuyện khác?"

Hàn Băng hơi thả lỏng, nhưng lại vô cùng hiếu kỳ: "Chuyện gì?"

"Là một chuyện nhỏ."

Lục Tân nói khẽ: "Vừa rồi cô cũng đã nói, bộ phòng thủ thành phố truy tìm tung tích của những người, không phải nhẹ nhàng như vậy, nhưng bọn họ đã phạm nhiều chuyện trong thành phố như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua cho họ như thế được, cho nên, tôi muốn xin tổng bộ..."

"Công tác một chuyến..."

Hàn Băng nghe thấy thì hơi kinh ngạc: "Anh đi..."

"Đi tìm những người kia rồi bắt họ trở về, hoặc là để cho họ phải trả giá đắt."

Lục Tân cười nói: "Dù sao bọn họ cũng gây ra vấn đề lớn như vậy, hại chết biết bao nhiêu người, cũng nên trả giá đắt mà, đúng không?"

Trong điện thoại, bỗng nhiên Hàn Băng trầm mặc.

Dường như, cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên và căng thẳng của cô ấy vào ngay lúc này.

Nhất là Lục Tân lại dùng khẩu khí đơn giản như vậy để nói ra, càng khiến cho họ thấy có chút không chân thực.

"Đơn... anh đơn binh..."

Lúc giọng nói vang lên lần nữa thì Hàn Băng đã có vẻ hơi lắp bắp: "Đúng rồi... Truy tìm tung tích công đoàn kỵ sĩ này là một chuyện vô cùng phức tạp, hơn nữa đồng thời đều do bộ phòng thủ thành phố chịu trách nhiệm. Huống hồ, trong đồng hoang có rất nhiều nguy hiểm, sự ủng hộ trang thiết bị, chi viện, của thành phố cao tường chúng ta đều sẽ khó mà đuổi theo được, anh đơn binh, độ khó của chuyện này có chút...."

"Không sao đâu."

Lục Tân nghe thấy chỗ khó xử của Hàn Băng, liền nhẹ giọng giải thích rằng: "Tôi không cần chi viện, chỉ cần bên trên đồng ý là được rồi."

Hàn Băng nghe thấy lời này, lại càng giật mình hơn: "Anh.... Anh muốn lần theo họ một mình sao?"

"Vậy thì cũng không phải."

Lục Tân lắc đầu một cái, nhẹ nhàng cười nói: "Tôi cũng không phải có một mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận