Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1100: Oa Oa hoảng sợ (1)

“Đi đi đi, về nhà thôi.”

Vội vàng thúc giục cha và em gái, bước nhanh quay trở về nhà.

Buông hành lý xuống đất, chỉ thấy chiếc điện thoại màu đỏ được đặt trên bệ cửa sổ bên kia, vẫn cứ đang vang lên rất dồn dập.

Hơn nữa dường như như khoảng cách giữa mỗi tiếng chuông vang càng ngày càng ngắn lại, Lục Tân vội vàng bước nhanh tới đó, ôm chiếc điện thoại bàn lên.

Học theo thói quen của mẹ mà xoay người lại, dựa vào bệ cửa sổ, cầm lấy ống nghe: “Alo?”

“Mọi người đã về đến nhà rồi sao?”

Giọng nói của mẹ và tiếng chuông điện thoại hoàn toàn tương phản, không có một chút nôn nóng gấp gáp nào, ngược lại còn có vẻ rất nhàn tàn lười biếng.

Lục Tân vội cười nói: “Vừa mới bước vào cửa, hành lý còn chưa kịp buông xuống đây này.”

“Mẹ tính cũng không lệch đi bao nhiêu.”

Mẹ anh cười cười, nói: “Vốn dĩ mẹ cũng đã định trở về vào hai ngày này rồi, nhưng có một số việc vẫn chưa được sắp xếp thỏa đáng, cho nên phải ở lại chỗ này quan sát thêm một thời gian nữa, con cũng không nên gấp gáp, trong khoảng thời gian đã bận rộn đến như vậy, bây giờ vừa lúc nhân cơ hội này, nghỉ ngơi một thời gian cho đàng hoàng con nhé.”

Lục Tân liên tục gật đầu, nói: “Con biết rồi, mẹ ở bên ngoài cũng phải chú ý nghỉ ngơi đàng hoàng.”

“Ha hả…”

Mẹ anh dường như bởi vì lời dặn dò của Lục Tân mà tâm trạng cũng trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, bà ấy vui vẻ cười cười, lại nói: “Mặt khác, thừa dịp trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, con cũng nên nhân lúc mà xử lý một số chuyện trong nhà đi, ở ngăn kéo tủ cuối cùng bên trái trong phòng mẹ ở tầng một, có một danh sách mẹ đang chuẩn bị sẵn trước đó rồi, còn đi tìm lấy, dựa theo những gì mẹ viết ở trên đó mà mua những thứ đó đi, sau đó trang trí lại nhà cửa bằng những thứ ấy.”

“Trang trí lại?”

Lục Tân nghe vậy thì ngẩn ra một chút, mãi vẫn không thể phản ứng lại.

“Đúng rồi.”

Mẹ anh cười nói: “Tuổi tác của con cũng lớn rồi, gần đây công việc cũng được tiến hành rất tốt, chúng ta cũng không thể cứ luôn sống ở trong căn nhà cũ kỹ như thế, nói không chừng qua mấy năm nữa con còn phải hẹn hò với bạn gái đấy, nhà cửa của chúng ta cũ nát như thế, làm sao chúng ta có thể dùng nơi này làm nơi tiếp đón khách khứa được đây…”

“À à…”

Lục Tân thực sự cảm thấy những lời mẹ anh nói rất có lý.

Cái nhà này quả thực đã rất cũ rồi, tuy rằng anh ở cũng đã quen, không muốn đổi sang chỗ khác, nhưng cứ sống tồi tàn như thế cũng không nên cho lắm.

“Phương pháp, cách thức trang trí mẹ đều đã viết ở trong đó rồi, con cứ dựa theo đó mà làm là được.”

Mẹ anh nói ở đầu dây bên kia: “Nhất định phải nắm chặt thời gian, mau chóng trang trí cho xong đi nhé, nếu không làm chậm trễ chuyện trọng đại của đời người là không nên đâu con.”

“Được, con biết rồi.”

Chỉ là trang trí lại nhà cửa mà thôi, không biết vì cớ gì mà mẹ anh lại tự dưng gấp gáp đến như vậy, nhưng cuối cùng Lục Tân vẫn đồng ý với bà ấy.

Trong nhà của anh, mẹ là người vất vả nhất, phải chạy tới chạy lui, sắp xếp đủ thứ chuyện trên đời.

Nếu như có thể chia sẻ công việc với bà ấy được chút nào anh cũng sẵn sàng chia sẻ.

Lại nói vài câu chuyện phiếm, mẹ anh mới cúp máy.

“Bà ấy nói gì?”

Lục Tân xoay người lại, đã thấy cha mình và em gái đang một trái một phải ngồi ở bên cạnh bàn ăn, vẻ mặt quan tâm.

“Bảo con phải coi chừng hai người, không thể để hai người chạy lung tung được.”

Anh thuận miệng nói một câu, sau đó đẩy cửa ra, tiến vào trong phòng của mẹ.

Trước kia anh rất ít khi đi vào trong phòng của mẹ.

Tuy rằng biết rõ nơi mà mẹ ở chính là nơi lớn nhất trong ngôi nhà này, nhưng trước kia bản thân anh thực sự chưa từng nghĩ đến việc đi vào.

Lần đẩy cửa ra này, anh đã cảm thấy gian phòng ngủ chính này thực sự không giống với những căn phòng khác, đầu tiên là lớn, cảm giác nó còn lớn hơn so với phòng khách, cộng với hai phòng ngủ bên kia của anh nữa, thứ hai chính là sạch sẽ, sạch sẽ đến mức hạt cát nhỏ cũng không tồn tại, không một hạt bụi, mỗi một món đồ đều tinh xảo đến mức hoàn mỹ.

Toàn bộ phong cách, cao quý mà điển nhã, ngay cả đèn bàn cũng mang phong cách tinh tế rất đồng bộ, làm từ thủy tinh.

Cửa sổ rất lớn, được làm từ pha lê trong suốt.

Có thể thông qua cánh cửa sổ lớn này mà có được tầm nhìn cực lớn ra những tòa kiến trúc cao thấp rậm rạp đan xen của toàn bộ thành phố này.

Nằm trước cửa số được bày biện một cái ghế dựa rất trang nhã, bên cạnh còn có một cái bàn nhỏ, trên bàn được đặt một bình rượu vang đỏ.

Mẹ anh vào ngày thường cứ thế này mà ngồi trên phiến ghế dựa trước cửa sổ to lớn này, trong lòng bàn tay nâng một ly rượu vang đỏ, lẳng lặng ngắm nhìn thành phố này hay sao?

Lục Tân bỗng nhiên cũng muốn ngồi trên chiếc ghế dài kia, uống một ngụm rượu vang đỏ, cảm nhận thử một chút.

Nhưng anh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định là thôi.

Em gái anh lơ lửng ở trên trần nhà, từ bên ngoài đang lén nhìn anh ở trong này.

Nếu bản thân anh thực sự làm như thế, Lục Tân một chút cũng không cần nghi ngờ, cô bé sẽ mách với mẹ anh mất.

Hơi hơi xoay người, đi tới cái tủ nằm bên trái đầu giường, mở ra ngăn kéo nằm ở dưới cùng của cái tủ. Quả nhiên Lục Tân đã nhìn thấy một tờ giấy được viết kín, vừa nhìn đã thấy tất cả đều là những thứ có liên quan đến trang trí nhà cửa, cái gì mà vật trang trí trong nhà, cái gì mà mặt tường, cái gì mà sàn nhà, cùng với các loại hình vật liệu xây dựng gì đó, rồi cái gì mà những bức rèm, sàn nhà, vân vân..., từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều đã được viết ra rồi, mẹ anh quả nhiên là rất cẩn thận.

“Hửm? Không hợp lý…”

Sau khi cầm tờ giấy này quay trở lại phòng khách, Lục Tân đang tỉ mỉ nghiên cứu một phen, đột nhiên anh mới ý thức được điều gì đó.

Trên tờ giấy này của mẹ anh, rõ ràng được viết phương thức trang trí của cả tòa nhà cũ này mà.

Thứ mà mẹ muốn anh trang trí lại, là toàn bộ tòa nhà này hay sao?

Chuyện này…

Lục Tân ít nhiều cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, bản thân anh ra ngoài cũng đã kiếm được một chút tiền, ngân hàng đã lưu trữ hơn nghìn tỷ rồi!!

Lần này đi ra ngoài, lại có thể kiếm được một món hời lớn từ hai nơi phân biệt là thành phố Hắc Chiểu và thành phố trung tâm nữa, thậm chí anh còn nhặt được mấy chiếc xe không ai muốn kia, tất cả những thứ này đều là nguồn thu nhập phong phú, lấy ra một phần để trang trí lại nhà ở, cải thiện cuộc sống của gia định, anh cũng không có ý kiến gì.

Thế nhưng mẹ anh lại bảo anh dựa theo những gì trong tờ giấy này mà trang trí lại toàn bộ tòa nhà là sao nhỉ…

Ngay cả việc tòa nhà này thuộc về ai anh còn không biết cơ mà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận