Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1304: Tiêu diệt hết thảy tội nghiệt (2)

“Đây chính là chuyện chúng tôi đang làm.”

Tới tận khi rời khỏi điểm tập trung, leo lên chiếc xe Jeep ban nãy họ đậu nó ở bên ngoài, Hứa Kinh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta vừa khởi động xe vừa nhẹ nhàng nói với Lục Tân: “Hiện tại, thế giới dưới mặt trăng máu ẩn giấu quá nhiều tội ác, chúng tôi không thể ngồi nhìn những người mang đầy tội ác trên người này ung dung ngoài vòng pháp luật, cũng không thể phớt lờ ánh mắt tuyệt vọng trước khi chết kia.”

“Cho nên, chúng tôi đi dưới mặt trăng máu, tiến hành xét xử những kẻ tội phạm này.”

Anh ta nói xong, thoáng dừng lời, quay đầu nhìn về phía Lục Tân, nói: “Nãy giờ anh không nói gì, tôi muốn nghe ý kiến của anh.”

Lục Tân ngồi im lặng một lúc lâu mới khẽ nói: “Tôi không biết nên nói thế nào.”

Ánh mắt của anh hơi u ám nhưng cũng rất thản nhiên, anh từ từ suy nghĩ rồi nói: “Tôi cũng đã từng gặp chuyện không thể chấp nhận nổi như vậy, cũng đã từng giết người, nếu như tôi gặp chuyện như anh kể, có lẽ tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn...”

“Nhưng...”

Lục Tâm thoáng thấy khóe môi Hứa Kinh nở nụ cười, anh nói tiếp:

“Cách thức một mình đột nhập vào hành hình người khác này của các anh khiến tôi thấy không được quen cho lắm.”

“Trước nay tôi luôn cho rằng chỉ có quan toà mới có quyền quyết định sự sống chết của một người.”

“Mặt khác, hành vi sử dụng vũ lực và năng lực không hề kiêng dè gì này của các anh cũng khiến tôi thấy hơi không thoải mái...”

Nói liền một lèo xong, anh mới thoáng dừng lời, khẽ thở dài, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Hứa Kinh nghiêm túc lái xe Jeep, im lặng rất lâu không nói gì.

Dường như đang tập trung quan sát con đường đằng trước, lại dường như đang nghiêm túc suy nghĩ điều Lục Tân nói.

Một lát sau, anh ta mới nói khẽ: “Số chín, tôi và anh đều biết rõ nếu tôi không đến xét xử thì tên ác quỷ đội lốt da người kia sẽ mãi mãi ở trong điểm tập trung đó, sống sung sướng như vua một phương...”

“Điểm tập trung của hắn ở ngay trong phạm vi ảnh hưởng của Thanh Cảng các anh nhưng Thanh Cảng các anh không có ai làm gì được hắn.”

“Có lẽ là không ai muốn làm gì hắn.”

Mặc dù chần chừ nhưng Lục Tân cũng chỉ có thể gật nhẹ đầu, bởi vì đây là sự thật.

“Còn về chuyện sử dụng vũ lực và năng lực mà anh nói...”

Hứa Kinh thoáng im lặng một lát, mỉm cười, nói: “Năng lực là để sử dụng.”

“Tôi biết quy định của các anh phản đối việc sử dụng năng lực tùy tiện, nếu gặp phải vấn đề thì thà nổ súng còn hơn là sử dụng năng lực.”

“Nhưng sở dĩ có quy định như vậy là vì các anh sợ bị mất kiểm soát.”

“Các anh sợ sử dụng năng lực quá độ sẽ khiến người có năng lực không giữ được chừng mực, phát triển theo chiều hướng cực đoan.”

“Nhưng chúng tôi thì không.”

Anh ta quay đầu nhìn Lục Tân một cái, cười nói: “Chúng tôi có điều mình theo đuổi, cũng có nguyên tắc của mình.”

“Bởi vì chúng tôi biết mình đang làm gì, cho nên chúng tôi chưa từng lo lắng chuyện bản thân mất kiểm soát.”

Lục Tân nhẹ nhàng hít sâu một hơi, dường như có gì đó muốn nói nhưng nhìn thấy nụ cười tự tin của Hứa Kinh, cuối cùng anh lại im lặng.

Đúng vậy, Hứa Kinh là người có điều muốn theo đuổi.

Từ nhỏ anh ta đã vậy rồi.

Bởi vì có quá nhiều chuyện anh ta nhìn không quen mắt nên anh ta cực kỳ thích mách tội người khác.

Mách với viện trưởng, với giáo viên, thậm chí với cả những người mặc áo bờ lu trắng không có mấy biểu cảm trên mặt thỉnh thoảng lại xuất hiện.

Lần nào anh ta cũng rất kiên nhẫn kể với họ những ai làm chuyện gì không đúng, cần phải quản lý.

Dù lần nào anh ta cũng bị người ta đánh bầm dập mặt mũi vì chuyện này nhưng anh ta chưa từng thay đổi.

Hôm nay anh ta cũng như vậy sao?

“Két...”

Xe Jeep chạy đến một ngã tư đường, Hứa Kinh dừng xe lại.

Lục Tân thắc mắc quay qua nhìn anh ta.

“Tôi phải đi rồi, số chín.”

Hứa Kinh cởi dây an toàn, cười quay đầu nói với Lục Tân: “Trên thế giới này, còn rất nhiều nghiệp vụ phải làm.”

Lục Tân khẽ nhíu mày, nói: “Anh lại định đi đâu?”

“Rất nhiều nơi.”

Hứa Kinh cười nói: “Dưới mặt trăng máu, mỗi một người chịu đựng bất công đều có thể đề xuất tố tụng với tòa án Ngọ Dạ.”

“Sau đó chúng tôi sẽ tới.”

“Nơi nào có bất công, nơi nào có tội lỗi, người chấp pháp của tòa án Ngọ Dạ sẽ xuất hiện ở nơi đó...”

“Anh...”

Lục Tân hơi chần chừ.

Còn rất nhiều vấn đề anh chưa kịp hỏi Hứa Kinh, rất nhiều điều vẫn chưa trò chuyện.

Chẳng hạn như tòa án Ngọ Dạ, chẳng hạn như người chấp pháp như anh ta.

Chẳng hạn như những gì anh ta biết về viện trưởng già...

Nhưng cuối cùng anh lại hỏi: “Trên thế giới này có nhiều chuyện bất công như vậy, các anh có xử lý hết nổi không?”

“Có thể...”

Hứa Kinh xách chiếc vali xách tay của anh ta lên, mở cửa xuống xe.

Lúc này đêm đã khuya, mây đen trên bầu trời đêm tan đi không ít, ánh sáng của mặt trăng máu cũng sáng hơn lúc trước một ít.

Sau khi xuống xe, cơ thể Hứa Kinh xuất hiện vài bóng chồng, sau đó những chiếc bóng này nhẹ nhàng tách ra, Hứa Kinh biến thành ba người, đồng loạt cười với Lục Tân, sau đó hai người từ từ đi về hai hướng ngã tư khác nhau.

Còn dư lại một Hứa Kinh đứng trước xe nhìn Lục Tân, nở nụ cười tự tin:

“Không cần phải gấp, số chín, chúng ta sẽ gặp lại...”

Anh ta cầm va-li xách tay, cởi áo vét ra vắt lên khuỷu tay, im lặng mỉm cười với Lục Tân:

“Có lẽ chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi, dù sao tôi cũng đã biết anh ở đây rồi.”

Lục Tân còn có lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài, nói: “Bảo trọng.”

“Câu hỏi hôm nay anh hỏi tôi, có lẽ sau khi suy nghĩ rõ ràng, lần tiếp theo gặp nhau tôi sẽ nói cho anh biết.”

Hứa Kinh nghe Lục Tân nói vậy dường như hơi ngẩn người.

Sau đó, anh ta lập tức cười tươi rói, vẫy tay với Lục Tân: “Anh thay đổi rồi, số chín, anh đã trở thành Lục Tân rồi.”

“Có điều, luôn có một số thứ mãi mãi không thay đổi.”

Nói những lời này xong, anh ta nhẹ nhàng quay người đi về phía mặt trăng máu ở gần đường chân trời.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng anh ta đã biến mất trong màn đêm mông lung.

Chỉ còn lại Lục Tân lẳng lặng ngồi trên chiếc xe Jeep, một lúc lâu sau, anh nghe thấy tiếng súng từ phía điểm tập trung của núi Tiểu Dã.

Lục Tân khẽ thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận