Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 203: Người dân mỉm cười (2)

Lục Tân ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy ánh trăng đỏ tươi đã từ từ nhô lên từ sau đỉnh núi.

Anh nhớ lúc mình chia tay Bích Hổ vẫn còn là buổi sáng, nãy giờ chưa đi được bao lâu mà trời đã tối rồi.

“Chẳng lẽ mình đã đi được một ngày rồi?”

Lục Tân nghĩ trong đầu, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Vì sao mình đã đi được một ngày mà lại chẳng hề cảm thấy đói khát?

“Lúc mới vừa vào sẽ có cảm giác đau đầu như say xe, nhưng triệu chứng rất nhẹ, cố chịu một lúc là đã hết…”

“Rồi đi thêm mười phút nữa là gặp được cánh đồng được chia đều tăm tắp, không biết dùng phân bón gì mà mạ phát triển rất tốt…”

“Buổi tối ở đây đến khá là nhanh…”

“Dường như ánh trăng cũng đẹp hơn ở những nơi khác một chút…”

Lục Tân đứng lại ven đường rồi lấy cuốn sổ tay nhỏ của mình ra, cẩn thận ghi chép lại những gì mình đã quan sát được.

Trụ sở chính đã nói lần thăm dò này cũng được coi như một nhiệm vụ, cho nên phải ghi chép thật cẩn thận.

Có điều không biết tiền thù lao nhiều hay ít mà thôi.

Lúc ấy Bích Hổ đã quên nói, Lục Tân cũng không tiện hỏi gã quá nhiều, nếu không sẽ làm người khác cảm thấy anh quá nôn nóng.

Đi tiếp thêm mười phút, Lục Tân nhìn thấy trên những thửa ruộng xung quanh không trồng hoa màu nữa, mà lại trồng một loại dược liệu nở hoa nhỏ màu hồng phấn, mùi hương kỳ lạ mà anh ngửi thấy lúc trước có lẽ là do loại dược liệu này tỏa ra. Cánh đồng gieo trồng dược liệu cũng được phân chia ngay hàng thẳng lối, từng thửa ruộng xếp xen kẽ nhau, tạo ra một cảm giác cưỡng ép thị giác không hề thoải mái chút nào.

Sau khi đi đến ruộng trồng hoa, Lục Tân đã gặp được một người.

Nhìn thoáng qua dáng người thì anh ta là một người đàn ông cường tráng, mặc một bộ đồ liền thân được may bằng vải thô màu xanh nhạt, anh ta đang chăm chỉ vùi đầu nhổ cỏ ngoài ruộng. Nếu đứng nhìn từ xa thì cả người anh ta như bị vùi trong những bông hoa màu hồng phấn, cho đến khi lại gần mới phát hiện ra sự có mặt của anh ta.

Qua bộ đồ mặc trên người, anh ta rất giống người dân thị trấn Vui Vẻ mà Lục Tân đã nhìn thấy trong hồ sơ lúc trước.

“Chào anh...”

Lục Tân dừng bước, chào hỏi với anh ta.

Người đàn ông làm ngoài ruộng cũng dừng động tác, từ từ đứng dậy nhìn Lục Tân.

Trên mặt anh ta là nụ cười mỉm hiền lành.

Vì thế Lục Tân cũng nở nụ cười hiền lành đáp lại anh ta, hỏi: “Nơi này là thị trấn Vui Vẻ sao?”

Người đàn ông ngoài ruộng không trả lời mà chỉ mỉm cười nhìn Lục Tân.

Lục Tân chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy anh ta trả lời, tuy nụ cười trên mặt anh ta đã hơi cứng lại nhưng vẫn giữ nguyên trên mặt.

“Cảm ơn!”

Lục Tân nói cảm ơn với anh ta, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, anh đã nhìn thấy được điểm cuối của cánh đồng, nó bị đám sương mù bao phủ tạo thành một bóng tối mờ ảo.

Trong bóng tối có thể loáng thoáng nhìn thấy một vài vách tường màu trắng, có vẻ như cuối cùng đã đến được thị trấn.

Trên đỉnh đầu, trăng máu cũng đã lên cao, ánh trăng màu đỏ nhạt chiếu rọi xuống ruộng hoa, tạo ra một cảnh đẹp đầy thần bí.

Lục Tân đi về phía thị trấn, trên những cánh đồng xung quanh cũng dần xuất hiện nhiều người hơn.

Trời đã về đêm, thế mà họ còn làm việc ngoài ruộng, hơn nữa còn rất yên lặng, không hề nghe được một câu chuyện trò nào.

Bởi vì họ quá im lặng, cho nên phải đi đến gần mới có thể phát hiện ra họ.

Sau đó, cho dù Lục Tân có chào hỏi họ hay không, thì họ đều đứng thẳng lưng, lẳng lặng quay người mỉm cười nhìn Lục Tân. Nụ cười mỉm của họ như được đúc từ một khuôn, nếu nụ cười có thể đo đạc được, thì độ cong trên môi họ có lẽ đều giống hệt nhau.

Lúc đi đến gần thị trấn, Lục Tân dừng lại.

Anh quay đầu nhìn xung quanh, dưới cánh đồng có rất nhiều người đang nhìn anh, họ im lặng đứng ngay ngắn, giống như là bù nhìn.

“Đã muộn vậy rồi mà còn làm việc, đúng là một đám người cần cù…”

Lục Tân cũng âm thầm nhìn họ một lúc.

Trước mặt anh chính là thị trấn, nhưng mà khi đến gần anh mới phát hiện dường như cả thị trấn đều không bật đèn, tuy rằng biết đám người Tần Nhiên có thể đang lẩn trốn ở đây, nhưng trong tình huống này Lục Tân cũng không biết phải tìm họ ở đâu.

Vì thế anh suy nghĩ một chút, rồi đi về phía một người đứng gần mình nhất.

Đó là một cô gái đứng dưới ruộng im lặng nhìn Lục Tân, nhìn vẻ bề ngoài trông cô gái này khoảng cỡ hai mươi mấy tuổi.

Ngũ quan của cô gái vốn rất đẹp, nhưng có lẽ vì phải làm công việc ngoài ruộng đồng quá lâu, dãi nắng dầm mưa cho nên làn da sần sùi, hai bên má đỏ ửng lên. Trên người cô gái cũng mặc bộ đồ liền thân màu xanh nhạt, sau khi đi lại gần cô gái, Lục Tân có thể ngửi thấy trên mùi hôi nồng nặc tỏa ra từ người cô gái, có lẽ lúc cô gái này làm việc đã đổ không ít mồ hôi, hơn nữa đã lâu không tắm rửa.

Lục Tân nhìn cô gái, cô gái cũng nhìn anh.

Trên mặt cô gái vẫn là nụ cười mỉm, hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.

“Tôi muốn hỏi thăm cô về một người...”

Lục Tân nhìn cô gái, hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng.

Trên mặt cô gái vẫn mỉm cười đầy hạnh phúc nhìn anh, cả người không hề cử động.

“Người đó cao cỡ này...”

Lục Tân lấy một tấm ảnh chụp ra, tấm ảnh này được chụp lúc Tần Nhiên đã chết, sắc mặt tái xanh, hơn nữa còn cứng đờ.

Cô gái vẫn chỉ mỉm cười hạnh phúc nhìn anh, mà chẳng hề nhúc nhích.

“Được thôi...”

Lục Tân nhớ lại trước khi xuất phát Bích Hổ đã từng nói với anh, khi giao tiếp với người ngoài hoang dã, cần chuẩn bị hai thứ.

Một là vũ khí, hai là tiền.

Vì thế anh lấy một tờ tiền năm mươi đồng đưa cho cô gái: “Có thể nói cho tôi biết chưa?”

Cô gái vẫn nở nụ cười đầy hạnh phúc nhìn anh, sau đó vươn tay nhận lấy tờ tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận