Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1389: Người cầm kiếm là thứ gì (2)

Ôm theo suy nghĩ này, Lục Tân thấy người cầm kiếm càng ngày càng gần, bất chợt nắm lấy tay của em gái.

Nhanh chóng linh hoạt nhảy từ cửa sổ, lao ra bên ngoài, đứng cùng một chỗ với cha. Mặc dù không có anh nắm chặt tay lái, nhưng chiếc xe vẫn vững vàng chạy về phía trước. Dưới tình huống cần số ga không có người đạp, vẫn để ở mức thấp nhất, không ngừng làm động lực.

“Anh chính là người cầm kiếm?”

Lục Tân chạm chân xuống đất, thấy người cầm kiếm cách anh khoảng hơn trăm thước.

Thân hình kia cao lớn, đội một chiếc nón sắt vừa dày vừa nặng, lực lượng tinh thần quấn quanh thân thể cực kỳ kinh khủng, vắt ngang giữa không trung là một thanh kiếm to lớn đang chờ xét xử, khiến cho người khác một áp lực cực lớn.

Nhưng Lục Tân đối diện với cơ thể này chỉ hơi cắn chặt hàm răng.

Bất thình lình, bóng dáng bên người bắt đầu tăng vọt, giống như biến thành màn đêm bao phủ khắp nơi.

So với cơ thể to lớn của người cầm kiếm Lục Tân chỉ nhỏ bé giống như con kiến.

“Tôi không thích anh cao như vậy đừng nói chuyện với tôi.”

“Ha” một tiếng.

Tay phải của anh biến thành màu sắc tái nhợt.

Hơn nữa có thể thấy rõ ràng, bên trong bàn tay phải tái nhợt có một viên đinh màu đen xuyên qua lòng bàn tay.

Lúc Lục Tân đưa tay về phía trước, trong không khí bắt đầu tản ra từng tầng sóng gợn, giống như ở giữa có vô số nhưng bức tường thủy tinh ngăn cách vậy.

Bàn tay của Lục Tân bỗng nhiên xuyên qua những bức tường thủy tinh này, chụp đến trước mặt người cầm kiếm.

Bàn tay tái nhợt.

Thanh Cảng đã từng kiểm tra qua loại năng lực này, xác định anh thật sự có năng lực này.

Hơn nữa lúc giáo sư Bạch tiến hành phân tích năng lực đối với cánh tay này, còn cho rằng là năng lực ăn trộm.

Nhưng ở chỗ mẹ, Lục Tân lấy được câu trả lời không giống như vậy.

Ăn trộm, chẳng qua chỉ là một phần, nhưng lực lượng ăn trộm không có cách nào chiếm cứ một trong mười ba vị trí cuối cùng ở lực lượng tinh thần.

Tay chân tái nhợt chính là biểu hiện cho việc chiếm làm của riêng.

Chiếm làm của riêng, một cách hợp pháp hoặc không hợp pháp đều được.

Nhất là khi những hạt màu đen trong cơ thể Lục Tân bắt đầu dao động, loại năng lực chiếm làm của riêng này đã phát huy đến trình độ cao nhất.

“Ầm ầm.”

Lúc cánh tay tái nhợt vươn ra, pho tượng to lớn đang cầm kiếm chậm rãi nhấc thanh kiếm xét xử đã loang lổ vết gỉ sét trong tay anh ta lên.

Đập xuống đất một đập, đủ để tách mặt đất nứt ra làm đôi.

Ở dưới chuôi kiếm này, tất cả sinh vật về khía cạnh tinh thần, đều sẽ sản sinh ra một loại cảm giác chưa đủ.

Trong cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện ý nghĩ áy náy sâu đậm, khiến cho bản thân thậm chí quên đi cả né tránh.

Đơn giản mà nói, giống như một người móc ví tiền ở trên đường phố, bỗng nhiên móc được một chiếc còng tay lạnh như băng.

Ngẩng đầu một cái thì thấy một chú cảnh sát đang cười hiền từ với mình.

Nhưng đó là đối với những người khác.

Lục Tân lúc này lại không giống như vậy. Anh vừa mới hoàn thành hòa giải với chính bản thân mình, trong lòng một lần nữa tràn đầy tự tin.

“Các người dựa vào cái gì mà xét xử tôi.”

“Tôi thức dậy lúc bảy rưỡi, tám rưỡi đến công ty, nghiêm túc phụ trách, không chơi trò chơi, cũng không yêu đương trong công ty.”

“Tôi có gì đáng bị xét xử?”

Cho nên, anh đứng ở trên phía mui xe, dường như không hề tránh né, cứng chọi cứng đưa tay về phía pho tượng.

Cười nhạt

Thanh kiếm xét xử to lớn xuyên qua trái tim của Lục Tân.

Rất khó để tưởng tượng hình ảnh một thanh kiếm lớn như vậy xuyên qua trái tim nhỏ bé.

Bởi vì thanh kiếm kia lớn như vậy, nên có thể trực tiếp xẻ cơ thể Lục Tân thành hai phần.

Nhưng Lục Tân cứng rắn, mặc cho thanh kiếm xét xử to lớn kia xuyên qua trái tim mình, sắc mặt thậm chí cũng không thay đổi một phần nào.

Cùng lúc đó, bàn tay của anh đã chộp đến vị trí cổ họng của người cầm kiếm.

Sau đó, anh căn bản không cho anh ta thời gian phản ứng, đã hung hăng kéo xuống.

Bàn tay tái nhợt tiếp xúc cái gì ngay lập tức chiếm được cái đó.

Cũng trong lúc đó, cha nở một nụ cười nhạt, cơ thể bắt đầu hiện lên trong bóng người màu đen cao khoảng chừng mười mấy thước.

Kéo theo một lực lượng sợ hãi to lớn, bất chợt nhảy về phía ngoài, đụng vào hai chân thẳng tắp của người cầm kiếm.

“Rào.”

Trên cơ thể người cầm kiếm, trong nháy mắt đã xuất hiện cảm giác có một dòng điện chạy qua mình.

Bất chợt, cơ thể cao lớn như vậy, nháy mắt đã một cái nặng nề té về phía trước.

Cơ thể to lớn bụi bặm ngã xuống, hướng lên trời, giống như bị che dưới hai con mắt và vầng trăng máu trên không trung.

Lực lượng tinh thần tán loạn, đánh vào, lập tức khuếch tán đi ra ngoài.

Những người xét xử ở phạm vi mấy chục thước xung quanh, tất cả đều bắt đầu bị tán loạn lực lượng tinh thần.

Có người nhào tới trước xe chở hàng, đụng đầu vào lực lượng tinh thần cực lớn ở phía trên, sau đó lộn nhào một vòng.

Lục Tân đứng trong luồng sức mạnh to lớn này, mượn thanh kiếm xét xử xuyên qua tim mình, hung dữ nhìn về phía trước.

Người cầm kiếm đã ngã xuống, cho nên ánh mắt của anh ta đang nhìn thẳng vào Lục Tân.

“Ầm ầm.”

Trái tim anh đang nhảy lên kịch liệt, bởi vì bị thanh kiếm xét xử xuyên qua, mỗi một động tác sẽ chảy ra một lượng lớn máu.

“Nhìn thấy không?”

Chứng kiến ánh mắt như tro tàn của người cầm kiếm, Lục Tân cắn chặt hàm răng chịu đựng đau khổ khi trái tim bị xuyên qua, hét lớn:

“Cho dù bị kiếm của ngươi đâm thủng, trái tim của ta vẫn có thể nhảy nhót.”

“Cho nên…”

“Anh nghĩ anh là cái thá gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận