Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 673: Hy vọng của họ (2)

"Tôi đi xem điểm quan sát trước đã!"

Lục Tân khẽ nói một câu, xoay người đi về phía lều trại của điểm quan sát.

Những chiến binh vũ trang này lập tức như thể sắp phải đối mặt với một kẻ thù lớn, cực kỳ căng thẳng đi theo sau anh.

Điểm quan sát nằm ở phía tây lều của họ, khoảng hơn trăm mét, bên trong đang sáng đèn, bên ngoài lều vẫn có người đang đợi.

Khi Lục Tân đi qua trên nền đất trơn trượt, những người ngồi bên ngoài lều phát hiện ra anh, vội vàng gõ cửa lều.

Người bên trong cũng đi ra, có vẻ áy náy và lo lắng nhìn đám người Lục Tân.

Lục Tân đánh giá kỹ bọn họ, trong lòng cảm thấy có cái gì khác thường.

Có bảy người trong điểm quan sát này, trông có vẻ như họ thực sự đã chết.

Hơn nữa, thời gian tử vong rõ ràng là còn lâu hơn so với nhóm binh sĩ có vũ trang này, vậy mà vết thương trên người vẫn còn mới.

Có người trên cơ thể đã xuất hiện từng đốm thi ban.

Có người thì cơ thể đã thối rữa, còn có giòi đang bò bên trong, thỉnh thoảng anh ta gãi gãi, như thể đang bị bệnh hắc lào.

Có người thì đầu đã sưng lên, da bị căng lên thành một lớp màng nửa trong suốt.

Mùi hôi thối nồng nặc của xác chết trôi nổi bên cạnh lều của họ, ánh đèn ảm đạm chiếu mắt họ chuyển sang màu xanh lục.

Nhóm chiến binh vũ trang phía sau anh đã dừng lại.

Tuy không ai trong số họ trực tiếp giơ họng súng lên, nhưng rõ ràng là họ sợ những người ở điểm quan sát này.

Người chết sợ người chết.

"Rốt cuộc là ... có chuyện gì vậy?"

Có một người trong điểm quan sát không kìm được nhỏ giọng hỏi Lục Tân.

Dường như từ góc nhìn của họ, những đồng nghiệp vội vã chạy đến để liên hệ với họ là rất lạ.

Khi những người trong xe đến trước đó vừa nhìn thấy họ đã lập tức lùi lại như đã nhìn thấy ma, sau đó dù họ nói gì mấy người đó cũng không dám đến gần, mãi khi lùi về sau đến hơn trăm mét mới dừng lại, không chịu di chuyển.

Sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng súng nổ, muốn đi qua xem nhưng bị mấy người đó quát lớn quay lại.

Lúc này, một người đàn ông mặc quần áo bình thường đi đến, anh cũng không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào người bọn họ.

Đây là coi bọn tôi như những người bị ô nhiễm rồi sao?

Đúng là điên rồ, nếu đã bị ô nhiễm thì làm sao tư duy của bọn tôi có thể sáng suốt như thế này được?

"Không sao."

Lục Tân nhẹ giọng đáp, trên mặt mang theo nụ cười trấn an, nói: "Mọi người, hiện tại đừng lo lắng."

Đối với bọn họ, bây giờ có lo lắng cũng vô dụng.

Sau khi Lục Tân an ủi họ xong, anh thì thầm với kênh bên cạnh tròng kính:

"Không có nguồn ô nhiễm rõ ràng hoặc quái vật tinh thần nào được tìm thấy, cũng không có manh mối đặc biệt rõ ràng nào. Tôi nên làm gì bây giờ?"

Đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, cho nên Lục Tân rất tin tưởng lời khuyên của nghiên cứu viên chuyên nghiệp.

Nghiên cứu viên dường như cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều, thấp giọng nói:

"Điều cần phải loại trừ lúc này là liệu chúng ta có bị ảnh hưởng theo cách nào đó nên mới nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy hay không".

"Có thể họ vốn dĩ vẫn còn sống, nhưng lực lượng nào đó đã ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta..."

"Vì vậy, anh đơn binh có thể thu thập một số mẫu trích từ bọn họ trước, sau đó mang trở về xét nghiệm để xác định tình trạng của bọn họ."

"Sau đó……"

Anh ta ngừng một chút, rồi mới thấp giọng nói: "Có hai việc cần phải làm."

"Đầu tiên là đảm bảo bọn họ không phát tán ô nhiễm."

"Thứ hai, anh có thể thử làm cho họ hiểu thông qua logic hoặc các phương thức nào đó khác ..."

"Cái gì?... Ừm ..."

Nghe đến đây, nghiên cứu viên còn một câu vẫn chưa nói xong, giọng nói của anh ta đột nhiên trở nên hoảng sợ.

Có một âm thanh bị bóp nghẹt, sau đó là một tiếng ồn phát ra từ kênh.

Theo sau đó là một tiếng "cách" và "tách", còn có thể nghe thấy một tiếng "phụt" lờ mờ.

Tiếng súng chát chúa, tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Sau đó là một khoảng lặng kéo dài, văng vẳng tiếng gió liu hiu.

Lục Tân ngồi yên lặng, không phát ra tiếng động, cũng không vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Anh im lặng chờ đợi một lúc lâu, khoảng ba mươi giây, có tiếng micro được nhấc lên và giọng của nghiên cứu viên vang lên:

"... Ừm, vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ?"

"À, có thể thông qua các cách khác để thử làm cho họ hiểu ..."

Anh ta nói một cách nghiêm túc và thận trọng như trước đó: "Sự thật rằng họ đã chết, cứ quan sát rồi tùy cơ ứng biến nhé."

Lời nói của nghiên cứu viên dường như vẫn rất bình tĩnh và nghiêm túc.

Hơn nữa nghe ra, anh ta cũng đang rất nghiêm túc giúp Lục Tân phân tích tình huống có thể xảy ra hiện tại, và tận tâm tận lực đưa ra câu trả lời. Nếu không có tiếng ồn ở giữa cuộc thoại, thì tất cả điều này sẽ nghe rất bình thường. Nhưng giọng điệu và nội dung lời nói của anh ta càng bình thường thì Lục Tân nghe vào lại càng cảm thấy một loại áp lực khó tả.

Anh im lặng hồi lâu cho đến khi bên kia có vẻ lo lắng đến nỗi alo một tiếng, mới khẽ thở dài.

"Anh ở đó ổn chứ?"

Lục Tân nhẹ giọng nói: "Tôi vừa nghe bên đó có chút hỗn loạn."

Nghiên cứu viên ở đầu bên kia giật mình nói nhỏ: "Không sao mà, anh nghe thấy cái gì? Đừng làm tôi sợ."

Lục Tân thở ra một hơi nói: "Không có gì, tôi rất tò mò ý tưởng của anh, tại sao lại muốn nói cho bọn họ biết?"

Giọng của nghiên cứu viên trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:

"Bởi vì bây giờ chúng ta không biết loại ô nhiễm chúng ta đang phải đối mặt rốt cuộc là loại nào, khu vực ô nhiễm lớn chừng bao nhiêu, hoặc thậm chí ô nhiễm này lây lan như thế nào, mà những người bị ô nhiễm kia, có khi họ còn không biết rằng họ đã bị ô nhiễm."

Nghe những lời này của anh ta, Lục Tân cảm thấy một nỗi buồn trào lên trong lòng.

Anh hạ giọng thấp nhất có thể và tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận