Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 482: Lỗ vốn hay là kiếm lời (1)

“Đầu xe, đầu xe cô ở đâu?”

“Đầu xe, mau trả lời chúng tôi một tiếng, chúng tôi tới giúp cô…”

“Cậu Lục, cậu Lục cậu có chuyện gì hay không?”

Rất xa, có tiếng gọi ân cần hoang mang vang lên ầm ĩ, xen lẫn những tiếng náo loạn của chân ga xe máy, còn có tiếng súng tán loạn, cùng với âm thanh kêu rên như dã thú của một số kẻ điên.

Cuối phố, ở phía sau đám sương, xuất hiện một loạt hình bóng lờ mờ, một đám tài xế già cưỡi xe máy, hò hét suốt chặng đường, tìm kiếm đến cuối con đường đổ nát này.

Khi bọn họ nhìn thấy hình ảnh cuối phố, mỗi người đều không nhịn được hít ngược một hơi khí lạnh.

Bọn họ nhìn thấy máu thịt hỗn độn đầy đất.

Những mảnh vụn của từng miếng thịt không xác định, phủ kín mặt đất mấy chục mét, giống như một bức tranh thuốc màu nghệ thuật của trường phái nghệ thuật trừu tượng.

Lấy vị trí tranh sơn dầu này làm trung tâm, sắt thép, cây cối, ống dẫn plastic xung quanh đều xuất hiện dấu vết méo mó rõ ràng.

Ngay cả mặt đất, cũng có từng vết trầy giống như bị vật thể sắc bén mà rắn chắc gì đó cọ qua.

Bên cạnh tranh sơn dầu, đầu xe chị Cao của bọn họ đang ngồi ngây ngốc trên mặt đất, hai tay đặt ở đầu gối, mười ngón đều xuất hiện biến dạng khác thường, như thể từng bị người ta hung hăng bẻ gãy, biểu tình của cô ta là một cảm giác trống rỗng xen lẫn mê mang.

“Đầu xe, cô không sao chứ?”

“Đầu xe, sao tay cô lại biến thành thế này, đã xảy ra chuyện gì?”

Một đám tài xế già cuống quýt nhảy từ motor xuống, ào ạt vây quanh, kinh hoảng kêu to.

Trong lúc đó, lão Chu cũng có chút lo lắng nói: “Cậu Lục đâu? Cậu ấy không sao chứ?”

“Tôi không sao!”

Trong một căn phòng trống cách đó không xa, vang lên câu trả lời của Lục Tân, chỉ là có vẻ hơi sa sút.

Lão Chu vội vàng sải bước chạy về phía căn phòng trống kia, nhìn thấy đây vốn là một cửa hàng, cửa sổ lớn gần đầu phố đã bị đập nát, lúc này Lục Tân đang ở trong phòng trống, ngồi xổm trước xe máy của anh, dùng một chiếc giẻ rách nhặt được lau chùi một chút.

Lão Chu lo lắng đi về phía trước, run giọng nói: “Cậu Lục, cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao…”

Giọng nói Lục Tân trầm thấp, kiềm nén cảm xúc, nói: “Nhưng xe máy bị quẹt vài chỗ…”

“À cái này…”

Lão Chu hơi ngốc ra, không kịp phản ứng lại.

Một lúc sau, ông mới cau mày nhìn về phía Lục Tân đang lau xe, cẩn thận hỏi: “Vừa rồi… chuyện gì vậy?”

“Cũng không sao.”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn ông một cái, trên mặt rõ ràng không vui, nói: “Tôi và đầu xe mấy người cùng đi đến bên này, nhìn thấy một con quái vật có bề ngoài giống như bộ não, chính là con quái vật này kéo đàn violon, khống chế những kẻ điên đó, vì thế chúng tôi đã giải quyết con quái vật kia, nhưng lúc ấy vì thời gian gấp gáp, không thể dừng xe đàng hoàng, anh xem… quẹt thành cái dạng này.”

Anh đau lòng sờ soạng vết trầy trên bumper một chút, cảm xúc càng sa sút hơn.

“Chỉ… vậy thôi?”

Lão Chu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cảm giác lời Lục Tân nói, cùng tình cảnh máu tanh khắp nơi này, không phải có liên hệ lắm…

Nhưng lại không biết bắt đầu hỏi từ chỗ nào.

“Vấn đề tạm thời được giải quyết!”

“Nhanh lên, trước để mọi người xử lý hết kẻ điên còn sót lại, sau đó lái xe lớn ra ngoài…”

Cũng vào thời điểm này, đầu xe chị Cao được bọn họ kêu cho hoàn hồn, giọng nói nghẹn ngào dặn dò.

Những tài xế già này cũng không cần cô dặn dò, lúc bọn họ quyết định phải về tìm đầu xe, lý trí cũng đã trở về, vội vàng đỡ đầu xe lên ghế sau của một chiếc motor, sau đó tìm người lái, để cô rời khỏi thị trấn này trước đã.

Ngoài ra còn có người tiến vào, muốn lái motor của Lục Tân.

“Đừng…”

Lục Tân vội vàng cự tuyệt hắn, tỏ vẻ hiện tại chính mình không cần đãi ngộ của người bị thương.

Chính mình tự lái xe của mình, anh sải bước leo lên motor, nhìn thoáng qua cảnh tượng máu tanh, sau đó đi theo phía sau.



Lúc đi ra ngoài thị trấn, Lục Tân nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong thành phố.

Trên mặt đất có từng thi thể ngổn ngang lộn xộn, đều lưu lại từ những kẻ điên lúc trước.

Chúng nó có đầu bị bẹp xuống, bên cạnh những công trình hay là cột điện có những vết máu được phun lên, có ôm lấy nhau, hai bên thân thể đều bị gặm nát, có một số đi trong vô thức, lại có một số ngây ngốc ngồi ở ven đường.

Ở thành phố này, đến cùng có bao nhiêu kẻ điên, không thể xác định được, ước tính một cách bảo thủ, hẳn là có hơn hai trăm trở lên.

Với số lượng như vậy, tụ tập cùng một chỗ, sẽ có vẻ vô cùng khủng bố.

Nhưng sau khi chúng nó phân tán, ngược lại nhìn không nhiều lắm.

Lúc này, đoàn xe đã phân ra bảy tám người can đảm, từng người cầm súng, nhìn thấy kẻ điên nào còn đang du tẩu, hoặc ngồi dại ra ở ven đường, sẽ đi lên cho chúng nó một phát súng, cố gắng loại bỏ mối đe dọa càng nhanh càng tốt, để thuận tiện đem xe ra ngoài.

“Còn sống cũng giết hết sao?”

Lục Tân tăng thêm tốc độ, chạy tới Lão Chu đang dang rộng hai chân ngồi một mình trên ghế sau xe máy phía trước dò hỏi.

Lão Chu sửng sốt một chút, vội gật đầu: “Đúng vậy, bằng không đợi lát nữa chúng nó lại điên nữa thì sao?”

Lục Tân chần chừ một chút, có chút không xác định hiện tại mình nói cái này được hay không.

Nhưng vẫn hỏi: “Không phải nói một con hơn một trăm tệ sao?”

Lão Chu vừa nghe thì gương mặt cũng nhăn lại: “Cậu… Cậu Lục, cậu thật sự coi đây là chuyện làm ăn?”

Lục Tân lắc đầu, không hề hỏi nữa.

Đoàn xe người ta chủ yếu dùng bảo hiểm làm chủ, chính mình yêu cầu bọn họ bắt sống kẻ điên, đi bán lấy tiền, hơi quá đáng…

Muốn trách, phải trách bản thân vừa rồi không kịp thu tay, đánh chết con kéo đàn violon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận